Type Here to Get Search Results !

Dừng lại một phút giây

Dừng lại một phút giây, ta còn gì cho những cái đã qua, đang qua và sắp qua trong đời?

Nó đi qua nhiều thứ, đặc biệt là những nẻo đường khói bụi. Nó thích cái kiểu người lướt qua người, hơi tàn nhẫn với nhau một chút, nhỡ đâu vô tình đi qua người yêu cũ thì sao... nhưng đời dạy nó biết nhiều. Chí ít thì nó cũng khôn ra rằng, đời toàn người tốt cả nên sẽ không có chuyện vô tình đi lướt qua nhau. Chỉ có cố tình không thèm nhìn mặt nhau thôi. Những thứ thờ ơ, lãnh đạm, tê tái ấy nó mang vác làm hành trang để sống với đời.

Tư tưởng của nó thuộc dạng không bình thường (với một số người) và tuyệt đối không bình thường (với số còn lại), nên có người thấy nó sống như một con thú hoang. 

Nó nhận thức rằng đời ác nghiệt lắm nên phải sống tàn nhẫn chút, giả dối chút, đừng tin ai mà quan trọng nhất, phải hơn người ta để khỏi bị ai ức chế. Nó coi đó như mục tiêu đời mình, sống và phấn đấu để cao hơn người khác, và năm tháng qua, nó lướt đi như vũ bão, vùn vụt với những thứ lớn lao quá đỗi. Đi nhiều và quên cũng nhiều.

Một chiều, nó về nhà, nhìn mẹ đang khom lưng lau nhà, nó thấy thương thương nên giành lau giúp. Ngồi kì cọ từng ngóc ngách, từng chút, từng chút và nó dừng lại. Hai mươi năm nay mẹ kì cọ thế này bao lâu rồi? Hai mươi năm nay mẹ đã làm những gì và còn làm những gì để nó mải miết đi lo những thứ lớn lao đời nó?
Câu hỏi vô vọng mà câu trả lời cũng chơi vơi. Nó hỏi mẹ câu khác nhẹ nhàng hơn (với nó): "Mẹ ơi, con lau nhà mẹ vui không mẹ?" - "Mẹ cười, con biết tự lo cho mình là mẹ vui rồi".Nó đi nhiều, để rồi chiều đó ngơ ngác một phần ba cuộc đời. Chỉ riêng cái việc lau nhà, mẹ dành cho nó hai mươi năm, vậy những cái khác nữa mẹ đã làm thì nó mang ơn mẹ bao nhiêu lần của hai mươi năm? Chiều đó, nó lần đầu dụi mắt nhìn cái định nghĩa mới của "lớn lao". 

Nó tầm thường nên nghĩ lớn là bự, là to, là những thứ với mỏi tay mới chạm được, có khi, hụt chân rồi vẫn chưa hình dung ra chứ nói gì chạm tay. Mẹ yêu nó, lớn lao với mẹ là nó biết tự chăm sóc bản thân, nhỡ đâu ngày không còn mẹ... Nó cúi mặt cho những lớn lao đời mẹ.

Nó thương bàn tay mình cầm viết mỏi mòn, sao chưa một lần chạm đến những chai sần của một bàn tay khác, vì gia đình chai sạn, vì nó mà chai thêm nhiều hơn nữa. Nó rưng rưng xúc động khi bạn trai (cũ) nấu cơm đãi nó, sao chưa một lần cảm ơn mẹ vì những hạt gạo nuôi nó một phần ba cuộc đời?

Phút giây đó dừng lại để nó ngẩn ngơ cả phần đời đã qua, liệu có còn thành công nào là lớn lao không khi nó lãng quên cả những yêu thương nuôi dưỡng nó thành nhân? Đời vốn dĩ hay quên cả những điều cần phải nhớ, hay là đời vẫn nhớ chỉ vì con người hay quên?

Dừng lại một phút giây để nó biết rằng bàn tay người ta vốn nhỏ sao cứ hoài vươn đến những vì sao khi chưa đủ tầm. Sao không để bàn tay chạm vào những chai sần của mẹ, lau nước mắt cơ cực của mẹ, đỡ đần cho mẹ để biết dẫu bàn tay này có lớn bao nhiêu, có chạm tới cái gì thì cũng chưa chắc đỡ được những gánh cong oằn vai mẹ, chưa chắc xóa nhòa những nỗi đau vất vả một đời mẹ đi qua.

Dừng lại một phút giây, để biết rằng trưởng thành không phải đứng lên từ những thất bại, trưởng thành là bật dậy khỏi giường, đi lau nhà, nấu một bữa cơm. Trưởng thành, là khi biết cho đi những thứ mình được nhận, là không thản nhiên đón nhận những yêu thương, coi đó như là trách nhiệm của người khác, coi đó chỉ là những thứ bình thường. Có còn bình thường không khi những yêu thương đó trải dài hết phần đời còn lại của một con người? Có còn bình thường không những hy sinh thầm lặng chưa hề cất tiếng than van?

Dừng lại một phút giây, để nó cảm ơn cuộc sống này còn những điều bình dị đơn giản. Để nó biết lớn khôn, trưởng thành qua từng ngày, từng tháng, từng năm, để biết đâu cần những mất mát hư hao mới thấy giá trị của cuộc sống. Cái gì cũng có cái giá của nó, chỉ cần chúng ta có cái tâm để cảm và còn một tấm lòng để suy. 

Dừng lại một phút giây, để cảm ơn cuộc sống còn những bình minh rất đẹp, những ngày nắng rất trong, những mùa đông rất lạnh để không có gì là quá muộn khi người ta muốn làm. Để nó được san sẻ với mẹ những khó khăn, để nó biết chăm sóc mình cho lòng mẹ nhẹ một nỗi lo, để nó tiếp tục sống, yêu thương và được thương yêu...Dừng lại một phút giây, nó thấy đời vẫn đẹp, đẹp vì còn những thứ gọi là gia đình, gọi là mái ấm, và quan trọng nhất, còn có tấm lòng của những người mẹ...

Dương Quỳnh Mai