Type Here to Get Search Results !

Đi tìm sự bình yên

Mỗi khi một mình ta lại muốn viết tiếp những mạch cảm xúc bất tận đó. Ta đã từng gọi đó là viên ngọc, viên ngọc cảm xúc của ta thô ráp cũ kĩ nhưng ta hài lòng với nó ta mãn nguyện khi đc gọt rũa nó theo ý thích của riêng ta...

Ta không biết nên viết gì nữa, viết cái gì, viết ra sao? Viết về tình bạn, tình yêu hay cuộc sống? Về những giọt nước mắt, những nụ cười, hạnh phúc hay nỗi buồn? Dường như tất cả những điều đó đều có một cái tên chung: Định mệnh!

Vâng định mệnh đã gắn với ta với tất cả mọi người từ khi sinh ra. Có bao giờ bạn nhìn vào lòng bàn tay mình bàn tay thon với những đường chỉ ngang dọc như những con đường, những con đường vui buồn thời thơ dại đã qua và những con đường rộng mở của tương lai những con đường đó đang dang tay đón chờ những bước đi chập chững của ta trong cuộc đời... Đó có thể là những con đường gồ ghể khúc khuỷu, đó có thể là bằng phẳng yên bình nhưng ta vui vì ta đã chọn nó ta sẽ cố gắng để đi hết quãng đường đó với một niềm tin và hy vọng bất diệt...

Hạnh phúc, đau khổ, nụ cười, nước mắt ở phía cuối con đường ta nào biết được. Chỉ ước mơ mong gót hồng sẽ không phải bước đi trên những mũi chông những mũi gai và giông tố trên đường đời. Nhưng cuộc sống như vậy sẽ còn gì ý nghĩa còn gì thú vị phải không? Sóng yên bể lặng tất cả mọi thứ cứ bình lặng qua đi chẳng nhạt nhẽo lắm sao? Ta chỉ ước mơ có người cùng ta chia sẻ những khó khăn, những gánh nặng mà cuộc sống mang lại cho ta. Ta chỉ ước mơ tìm về bên ai đó để tận hưởng cảm giác thanh bình, yên ả về một mái nhà, một tổ ấm... Biết rằng mơ chỉ là mơ, nhưng có ai lại không mơ?

Xin kỉ niệm hãy cho ta sức mạnh để hướng tới những gì tốt đẹp nhất của cuôc sống, xin kỉ niệm đừng là những nhát dao đâm vào trái tim bé bóng của ta. "Kỉ niệm không là dao Sao cắt lòng đau nhói"… Xin kỷ niệm hãy là những viên kẹo ngọt ngào, xin kỉ niệm hãy là những cơn gió mát lành trên con dường cuộc sống để trở thành những trạm dừng chân, như ngọn hải đăng giữa mênh mông đại dương để bước chân ta không mệt mỏi có thể đi về phía cuối đường...

Ôi những con đường, những ngã rẽ của cuộc sống, ta chỉ ước mong được bình yên bên yêu thương, bình yêu bên gia đình, bạn bè và bình yên bên người tôi yêu...(Nguyên tác: Bài viết Bình yên của Tác giả xedapxanh2005)

Có một sự đồng cảm với tác giả khi tôi đọc xong bài viết. Sự đồng cảm ấy như nguồn cảm hứng để tôi viếp tiếp những điều này.

Khi tôi sống ở TP HCM, cuộc sống chẳng dễ dàng gì vơi một chàng trai tỉnh lẻ như tôi. Tôi bắt đâu tìm kiếm sự bình yên cũng từ ấy. Thèm lắm những phút giây được là chính mình, được ngồi nghe lại một CD có bài hát mình thích cất trong rương đã lâu. Thèm lắm cái cảm giác lặng yên ngồi bên cửa sổ quán cà phê và đưa tay ra hứng từng giọt mưa rơi. Và cứ thế quên đi cái mệt mỏi, cái oi nòng của những ngày hạ và có thể bỏ mặc tất cả để hòa vào dòng suy nghĩ cứ miên man mà không cần biết không gian ta ở là đâu.

Tất cả, hãy để gió cuốn đi...

Rồi đến ngày tôi rời thành phố mà đi phiêu bạt khắp nơi trên những chuyến xe tải. Đi đây đó và nhìn mọi người sống, tôi mới càng cảm thấy con người ta cần sự bình yên đến thế nào..dù chỉ là một chút.

Càng lớn, người ta càng thiếu đi sự bình yên. Họ chạy theo tiền bạc và danh vọng, làm quen với áp lực, làm bạn với Stress và lãng quên đi chính mình.

Bình yên ơi! Mi ở đâu? hãy cho ta ... dù chỉ là một chút thôi. Để ta được là chính ta trong sự bình yên ấy. Để ta có một vài giây phút để hít vào thật sâu và thở ra rất cả những bộn bề lo toan và ưu phiền. Và để ta nghỉ ngơi, tiếp nhận sức sống mới và tiếp bước trên mỗi hành trình đến mục tiêu của đời mình.

Bình yên! ta đi tìm mi.