Type Here to Get Search Results !

Viết về những ngày mưa tháng 8

(Bài cảm nhận về bài hát Mưa nhạt nhoà 2 - Vy Oanh)
Nhắc đến mùa thu, lòng tôi lại có chút man mác buồn. Buồn, vì có một khoảng kí ức không vui lớn trong đời. Buồn bởi chính cái không khí hạ chuyển mình sang Thu ấy.
           

" Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" - Với tôi câu ấy không hoàn toàn đúng. Bởi lẽ, ở một góc nhìn nào đó, không gian và thời gian sang thu ít nhiều làm nhiều tâm hồn xao động, và trong dòng người ấy có tôi.

Mưa nhạt nhoà, mưa mãi,...mưa mãi thôi. Mở mắt dậy thấy mưa. Nhắm mắt lại cũng cảm nhận được mưa. Không nói quá khi phát biểu rằng những ngày tháng 8 là những ngày mưa ở cái xứ sở mà tôi đang sống, Buôn Mê hùng vĩ. 

Có quá nhiều ca khúc hợp với tâm trạng của tôi lúc này. Trong đó, Mưa nhạt nhoà - Vy Oanh chỉ là một trong số các bài hát ấy. Có thể kể đến các bài hát khác như, Thành phố buồn, Ký ức của mưa, ...

Nhưng mùa thu với những cơn mưa dai dẳng chưa hẳn đã là điều không may. Có nhiều lý do để chê trách mưa thu, nhưng cũng không ít niềm vui mà mùa thu dưới mưa mang lại. Với tôi điều ấy càng mang nhiều ý nghĩa. Bởi mưa thu mang đến cho tôi nhiều xúc cảm. Mưa thu tạo nhiều cơ hội để trái tim rung động trước những người con gái tôi đã từng yêu. Phải chăng tình yêu cũng đầy cảm xúc như chính cái dư vị của mùa thu huyền thoại. Đó là sự gặp gỡ, yêu đương rồi lại phải nói lời chia xa đầy nức nở. 

Có mâu thuẫn quá chăng? Tôi quả quyết điều ấy là không? Hoạ chăng mâu thuẫn ở chính mỗi suy tư của mỗi người về điều gì đó mà chưa có lời giải đáp mà thôi. Mưa thu giống như một trang giấy với gam màu vàng mà ta có thể vẽ lên đấy những cung bậc cảm xúc của mình. Trang giấy ấy đẹp khi ta yêu, khi ta cảm nhận nhiều hơn từ mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ với đời sống, công việc hằng ngày. Trang giấy ấy nhạt nhoà, thiếu sinh động khi ta đóng kín cửa sổ tâm hồn mình và từ chối, lãng quên đi tất cả những gì đang và sẽ đến sớm mai khi ta thức giấc. 

Mưa mùa thu đẹp hơn những gì ta nghĩ và cũng xấu xí hơn những gì ta có thể tưởng tượng. Xét cho cùng, đẹp xấu là do cách nhìn của mỗi người thôi. Một cách khôn ngoan nhất chính là tập chôn đi những gì ta ưu phiền, biết giữ gìn và gặm nhấm những ký ức làm cho ta vui. Không nên vui nhiều mà cũng phiền muộn quá nhiều về một điều gì đó. Thời gian không đón đợi ai cả, thay vì ngồi khóc, tại sao ta không tự đứng dậy và bước tiếp. Hãy tin tôi, cuộc đời không bao giờ có ngõ cụt. Nếu bạn đọc đến đây và vẫn quả quyết mình đang ở ngõ cụt thì hãy liên hệ với tôi. Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy, cuộc sống này đáng sống biết dường nào, và có ngàn phương hướng để bạn tiếp bước.

Nguồn m21love 23/08/2012