RADIO
LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG
Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5" (5 phút)
- Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5"..10"...15"... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
- Mình xem một chương trình tivi
- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.
Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.
"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???
Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.
Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.
"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???
Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,
nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,
nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
" lần thứ 2.... "
" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện: "Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
CHIA SẺ
Em muốn viết, viết thật nhiều cho em và cho cả anh! Có lẽ anh đã nói đúng, em là một đứa cố chấp và không thể nào thay đổi được. Nhưng vì đâu em lại thế anh nhỉ? Vì em yêu anh hay vì em đang cố chấp chứng tỏ em yêu anh?
Em biết tất cả những gì đã qua chỉ là cơn gió thoảng, anh cũng chỉ là cơn mưa tưới mát mảnh đất khô cằn trong trái tim em... tất cả đã muộn màng và không thể bắt đầu cũng như kết thúc có kết quả.
Có phải yêu nhau là cái tội, yêu nhau mà không đến được với nhau điều đó phải chăng là bi kịch? Đã bao lần em cố ru ngủ trái tim mình hãy ngoan đi, đừng bao giờ thổn thức... ấy vậy mà nó lại cố chấp như chính em! Em bất lực nhìn anh rời xa em, mà liệu em cố níu giữ anh lại thì được gì khi tất cả điều biết trước cái kết của nó?
Anh ạ! Khi yêu anh, em đã xác định cho trái tim mình rỉ máu. Có lẽ em khờ dại, em ngốc nghếch nhưng tình yêu thì không bao giờ có tội và có tội hay không chỉ do mình không kiểm soát và đủ bản lĩnh để quên mà thôi!
Anh đã cho em cảm nhận được niềm hạnh phúc dù hạnh phúc đó rất ngắn ngủi... và rồi, anh đã vội bước ngang cuộc đời em, cướp đi sự rung động nhỏ nhoi còn sót lại nơi trái tim em. Có lẽ lần này là lần sau cuối em mở rộng cánh cửa trái tim mình để yêu, để nhớ và để chờ đợi.
Ngày mai anh đã thật sự rời xa em thì một chút nước mắt hoen ở khóe mi đã thay lời nói tạm biệt anh! Anh đi bình an nhé, nếu có những giây phút lắng lòng để nghe những hoài niệm ngày xưa thổn thức, anh hãy dừng lại khoảnh khắc ấy trong vài giây để nhớ về cô bé "ngốc" nhưng cố chứng tỏ mình mạnh mẽ trước anh anh nhé!
Em bỏ lại sau lưng tất cả những yêu thương, buồn đau, hạnh phúc và cả những giọt nước mắt để ngâm mình giữa lòng biển khơi, nhờ từng đợt sóng dâng cao cuốn đi tất cả... Và khi quay về thực tại, em sẽ không còn là em của ngày xưa anh yêu... mà em sẽ khác đi, sẽ là em như ngày xưa anh muốn "Hãy luôn để nụ cười trên môi, khoảnh khắc ấy với anh em như một vì sao".
Em sẽ thế anh nhỉ? Nụ cười em sẽ mãi nở trên môi nhưng trái tim vỡ nát thì "sao" có còn lấp lánh không anh?
Yên Bình