Type Here to Get Search Results !

Món nợ cuộc đời


Tôi không biết có ai khác ngoài tôi trên thế giới này chưa bao giờ từng mang một món nợ nào trong đời. Riêng tôi đã đang và sẽ còn mang nặng gánh nợ, không chỉ đơn thuần là nợ tiền nợ bạc mà là món nợ cuộc đời, món nợ quá lớn không bao giờ trả hết.
Bố tôi, lúc chưa rời xa chứng tôi về cõi vĩnh hằng vẫn thường bảo chúng tôi mỗi khi nói về việc cảm ơn một ai vì một việc gì đó: ‘Các con có biết vì sao các con lại phải cám ơn không? Các con khi thấy cần thiết nói lên lời ‘cám ơn’ nghĩa là các con đã nhận được một sự giúp đỡ từ ai đó và một điều gì đó; những việc mà ai đó đã làm cho các con hay điều gì đó đã mang lại cho các con sự tốt đẹp. Tuy nhiên các con có biết một điều vô cùng ý nghĩa đó là ‘giá trị’ phía sau những lời cám ơn không, liệu rằng các con có biết một điều rằng khi nói ‘cám ơn’ ai đó hay vì một điều gì đó là các con đã mang trong mình một ‘món nợ’ không? Bởi các con cám ơn là vì các con mang ơn họ, những người ‘làm ơn’ cho các con. Vì tất cả những lý do đó Bố muốn các con hiểu một điều rằng mỗi khi nói lên lời cảm ơn cũng là mỗi lần các con phải cộng thêm cho mình một ‘món nợ’ món nợ ân tình.

Thật tình mà nói không biết ngoài tôi ra có ai đã từng biết được mình đã từng bao nhiêu lần nói lời ‘cám ơn’ hay không, riêng tôi mặc dù không thể nhớ hết mình đã nói cám ơn bao nhiêu lần trong quãng đời đã đi qua và cả những quãng đời còn lại, nhưng tôi biết một điều rằng trong suốt cuộc đời mình có một món nợ mà ban chất là một ‘đặc ân’ nhưng lại là món nợ nặng ký nhất, là món nợ khó trả nhất và cũng là món nợ không thể trả hết cho dù đi hết quãng đường của cuộc đời. 

Nhưng tôi không phải quá lo lắng về điều đó, bởi Bố tôi đã từng nói: “ khi các con mang ơn ai đó và khi các con nói ‘cám ơn’ có nghĩa là các con đã nhận thêm cho mình một món nợ, món nợ ân tình của cuộc đời, nói cám ơn là điều cần thiết khi các con nhận được ơn huệ nhưng điều đó sẽ có ý nghĩa hơn khi các con không chỉ nói cám ơn không mà các con hãy làm một điều gì đó có ý nghĩa, hãy làm một việc gì đó có ích dù việc đó là một việc làm rất đỗi bình thường hoặc cũng có thể việc làm đó vô cùng nhỏ bé, thậm chí là có ích cho bản thân nhưng phải theo nguyên tắc đạo lý làm người. 

Trả ơn không có nghĩa là các con chỉ làm làm ơn lại cho người mình mang ơn mà các con hãy ‘làm ơn’ bất cứ lúc nào có thể, bất cứ với ai khi họ cần đến điều đó, hãy sống tốt với bản thân và mọi người xung quanh, hãy để cho lòng khoan dung độ lượng và nhân ái tồn tại trong trái tim và tâm hồn và cũng chính việc làm đó là cách các con trả nợ cho món nợ ân tình của cuộc đời hiệu quả nhất”.

Khi tôi viết lên những dòng tâm sự này, Bố tôi dã không còn trên cõi đời này nữa, Ông đã rời xa chúng tôi nhưng với tôi đó chỉ là sự xa cách về sự hiện diện của thể xác còn hình ảnh và linh hồn của Bố không bao giờ rời xa chúng tôi. Tôi là người từng trải qua nhiều khó nhọc cùng Bố và cũng là người con có va chạm với Ông nhiều nhất, nhưng tôi biết Ông không những không bao giờ giận tôi mà còn rất thương tôi nữa. Trong những câu chuyện về cuộc đời mình tôi vẫn thường nhắc nhiều đến Bố và không có nhiều câu chuyện về Mẹ, không phải vì tôi không yêu quý Mẹ mà cơ bản với tôi Mẹ như là một điều hiển nhiên trong tất cả những yêu thương của cuộc sống, đến giờ đây tuy tôi đã đi được một quãng đường khá dài trong cuộc đời nhưng với Mẹ tôi vẫn là một đứa trẻ con.

Còn một lý do khiến tôi vẫn thường nhắc đến Bố đó là sự hy sinh không gì sánh nổi của Bố dành cho gia đình chúng tôi, Bố đã hy sinh sự nghiệp có thể thăng tiến của mình để về chỉ làm một người sửa xe đạp bình thường bên lề đường, tất cả cũng chỉ vì cuộc sống của gia đình vì sự trưởng thành của chị em chúng tôi. Giờ đây khi mà hàng ngày đầy rẫy những tin tức về những mặt trái của những người đàn ông với vô cùng những thói hư tật xấu thì tôi lại càng cảm thấy Bố như một thần tượng sống, ‘thần tượng’ không một chút gạn nhỏ nào trong mắt chúng tôi.

Với tôi Bố là tấm gương sáng cho Lòng chung thuỷ, Đức hy sinh, sự tận tuỵ và tấm lòng nhân ái. Với tôi Bố là sự ngưỡng mộ đáng kính và yêu quý nhất trên đời. Tuy bố tôi đã đi xa nhưng những lời dạy bảo của Bố vẫn mãi là bài học quý báu và vô giá cho chúng tôi học mãi. Và trong mỗi việc tôi làm tôi luôn cố gắng đem lại một chút nhỏ nhoi những điều có ích để góp nhặt những mảnh vụn công sức mang lại một kết quả có ý nghĩa mong phần nào đó trả ‘vơi’ món nợ cuộc đời./.