Hôm nay con lại bị mẹ mắng. Như mọi lần, con chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngước nhìn mẹ chống đối, rồi đi lên phòng. Mẹ sẽ chẳng thể hiểu đứa con gái 16 tuổi của mẹ đâu. Đã rất lâu rồi con không còn thói quen tâm sự cùng mẹ. Con buồn lắm! Con đã yêu rồi mẹ ạ, đó là tình yêu đầu đời của con. Nhưng con chẳng thể chia sẻ được với mẹ điều gì. Con nghĩ mình sẽ giấu đến cùng. Mẹ ơi, mẹ có biết điều đó không?
Con gái mẹ đã biết yêu ai đó rồi ư? Hôm qua con của mẹ lại về muộn. Mẹ mới mắng vài câu mà đã giận dỗi. Mẹ cũng đã có mối tình đầu tiên khi bằng tuổi con nhưng chuyện đó chẳng kéo dài. Con yêu, rồi con sẽ khóc rất nhiều, sẽ buồn vì một chàng trai nào đó, không sớm thì muộn. Nhưng mẹ chẳng thể và cũng không muốn ngăn cản con. Mẹ chỉ muốn bên cạnh con vào những lúc thế này. Nhưng sao mẹ thấy bất lực. Mẹ không biết mình quá cổ hủ hay con của mẹ ương bướng, giống hệt mẹ thuở nào? Buồn thật con gái nhỉ?
Con thấy cô đơn mẹ ạ, khi anh ấy giận và không còn gặp con. Không biết lúc còn trẻ như con, mẹ là cô gái như thế nào? Nhưng chắc chắn con không thích mẹ lúc này? Mẹ chẳng lãng mạn cũng không tin tưởng ở con. Mẹ làm con trông giống một cô bé ngốc nghếch và yếu đuối. Con gái của mẹ lớn rồi và càng lớn con lại càng thấy xa cách với mẹ. Con nhớ những ngày xưa và cảm thấy mình chẳng còn ai để nương tựa. Như thế đối với con là đủ tồi tệ rồi, huống chi là lúc này, con chẳng còn anh ấy nữa. Mẹ không biết tất cả phải không? Mẹ chẳng nhận thấy điều gì.
Mẹ biết con gái của mẹ buồn vì một người con trai xa lạ. (Mẹ không vô tâm như con tưởng đâu, mẹ đã dò hỏi bạn bè con và còn biết cả số điện thoại chàng trai ấy nữa). Và mẹ có một thoáng ghen tị, con đã vì mẹ mà khóc một lần nào chưa? Thế mà chỉ một đêm cãi vã với người yêu, con gái mắt đỏ hoe và từ chối bữa ăn sáng do chính tay mẹ làm. Nhưng mẹ nghĩ mẹ hiểu con, như tất cả những bà mẹ với các cô con gái mới lớn của họ. Mẹ chỉ không biết khuyên con điều gì. Điều này thì mẹ con ta có lẽ giống nhau. Mẹ và con dường như đang sống trên hai hành tinh, trong một vũ trụ giãn nở ngày một lớn. Chúng ta chỉ biết ngắm nhìn nhau mà chẳng thể nói được với nhau gì nhiều.
Con gái sốt rồi mẹ ạ! Con giận mẹ vì mẹ chẳng đem ô đến lúc con gọi. Con giận mẹ vì đã bảo con lớn tướng rồi thì phải biết tự lo lấy thân. Nhưng mẹ ơi, hôm nay con còn tâm trạng nào nữa để nhớ đến mưa nắng nữa. Con đã nếm mùi thất bại lần đầu tiên trước anh ấy. Con muốn mẹ an ủi con, như lúc nhỏ, như mỗi lần vấp ngã hay xây xước chân tay lúc nô đùa. Con không biết người ta càng lớn thì lại càng cô đơn. Con không biết mẹ có còn yêu con không nữa? Con nóng hâm hấp. Con ốm rồi và cảm thấy tim mình tan vỡ. Vì anh ấy và vì cả mẹ.
Con gái yêu của mẹ sốt cả ngày vì dầm mưa trên đường về nhà. Mẹ chợt hối hận một chút vì đã mắng con. Nhưng đứa con ngốc nghếch của mẹ không được yếu đuối thế. Mẹ chẳng thể theo con suốt cả cuộc đời. Cũng như bà ngoại của con, mẹ sẽ đến lúc chẳng còn ở bên con nữa. Ai lúc đó sẽ thay mẹ đem ô cho con hở con gái? Mẹ nghĩ sẽ chỉ có mình con thôi. Dù trời có mưa to hơn nữa, con gái mẹ cũng phải cố gắng hết sức mình.
Mẹ thấy đau lòng khi con gái mẹ lần đầu tiên biết thất tình là gì. Chàng trai ấy thật ngốc nghếch, mẹ đã khẽ mỉm cười một cách đắc thắng khi biết con vẫn còn là của mẹ. Nhưng ngày nào đó, một chàng trai khác cuối cùng cũng mang con gái của mẹ đi thôi. Mẹ hơi buồn khi nghĩ đến lúc đó. Nhưng biết làm thế nào, con phải lớn, mẹ thì phải già đi. Buồn quá con nhỉ? Mẹ mong con gái hết sốt nhanh nhanh để còn yêu đời trở lại, như cô gái 16 tuổi thuở nào của mẹ, như cả chính mẹ nhiều năm về trước. Mẹ lo lắng cho con, rất nhiều, con gái à!
May mắn là con chỉ sốt một đêm thôi. Sáng nay tỉnh dậy, điều kỳ lạ là con bỗng thấy yêu anh ấy ít hơn trước rất nhiều. Một trận ốm dường như xóa đi bóng dáng của tình đầu, công hiệu hơn hết thảy mọi thứ thuốc nào. Con nhẹ bẫng và bâng quơ mỉm cười. Con nhớ tới mẹ. Con biết mẹ đã thức lo lắng cho con. Nhưng điều con không hiểu, tại sao mẹ chẳng bao giờ nói với con một lời nào về mọi chuyện. Mẹ lặng im mỉm cười. May mà mẹ còn mỉm cười với con đấy. Con thấy bối rối khi phải lớn lên, phải tự xoay xở và không có mẹ bên cạnh. Nhưng hôm nay con biết mình muốn gì rồi. Con muốn gấn mẹ như một ấu thơ rất xa và đẹp của chính con và cả của mẹ nữa, mẹ à!
Con gái đã làm mẹ vui biết bao nhiêu, con gái biết không? Khi sáng nay con đã ôm chầm lấy mẹ và thẽ thọt nũng nịu: “Mẹ ơi, tình đầu của mẹ đó, như thế nào vậy mẹ?”. Và mẹ đã cười…