Lẳng lặng một góc nhỏ, cố thu gọn lại nhất có thể. Hai tay chống lên trán, mắt nhắm nghiền, một cảm giác hoàn toàn uể oải đang xâm chiếm lấy không gian quanh con người ấy. Nếu quan sát kỹ hơn, có thể thấy đôi mắt nhắm nghiền như đang bị ai đó bôi nghệch ngoạc những quầng thâm từ những giấc ngủ chập chờn không đủ giấc. Con người ấy chết chưa?
Không cử động, nhưng vẫn còn nghe thấy nhịp thở đứt quảng. Người ấy đang làm gì vậy. Có nên hỏi? Câu trả lời là không. Làm gì để hiểu con người ấy? Một lời khuyên tốt cho bạn, hãy nhắm mắt lại và đặt mình vào vị trí người ấy. Bằng cách đó không cần phải hỏi vẫn có thể phán đoán gần đúng người ấy đang làm gì. Người ấy còn sống?
Từ từ nhắm mắt lại, khoảng tối bắt đầu chiếm lấy những khe sáng còn lại qua mi mắt. Hãy thật yên lặng, bạn đã nghe thấy tiếng tim mình đập chưa?. Bụp..bụp..bụpbụp… Có bao giờ bạn rơi vào tình huống này? Ngồi lặng….Phải chăng chỉ xảy ra khi bạn gặp điều gì đó rất kinh khủng? Vậy điều gì đã xảy ra với con người này, vẫn chỉ là những bí mật và liên tục những câu hỏi.
Nếu là bạn, chuyện gì có thể khiến bạn như vậy?
Một ngày gặp nhiều xui xẻo, ra đường thì va này chạm nọ. Một bài kiểm tra quan trọng, nhìn vào con số ghi điểm mà chỉ muốn vứt nó đi. Bạn bị mất trộm tiền..ect..Rất nhiều điều có thể xảy ra trong một ngày của bạn. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là những nỗi buồn và thêm bực tức rất bình thường và ai cũng phải trãi qua. Vậy với con người đó thì là điều gì?
Có thể là những tổn thương tình cảm, bị cắt bởi những vật vô cùng sắc nhọn, cứ ngày qua ngày khứa thêm vào tổn thương đó. Một mối tình bị dang dở? Có thể lắm, có lẽ trong đời người thì ai cũng có lần được nếm hương vị của tình yêu. Khi mới đầu, nó ngòn ngọt, về sau nhạt dần, bắt đầu chuyển sang vị đắng, rồi cay xé họng, làm họ nuốt không thể trôi và thốt ra những lời làm tổn thương người khác. Loài người và loài vật đều có ngôn ngữ riêng để giao tiếp, nhưng nếu một ai đó nói ra điều gì đó mà không sử dụng đến bộ óc biết suy nghĩ thì chẳng khác nào dùng ngôn ngữ của loài vật vậy. Quả thật làm môt người biết suy nghĩ khi nói rất khó, nên khi nói người ta thường chọn cái dễ hơn. Bạn thích khó hay dễ?
Tổn thương trong tình yêu chỉ là một suy luận. Cũng có thể người mà giống như đã chết ấy, đang suy nghĩ về một việc gì khác gì sao? Những mối quan hệ người ấy có trong cuộc sống. Bạn bè? Có phải người ấy đang suy nghĩ, ai là bạn ai là bè, có bao nhiêu bạn, có bao nhiêu bè? Chúng ta có bạn thời thơ ấu, rồi cùng lớp, bạn ngoài xã hội, và cả bạn online. Vậy trong những người ta quen đó, ai là bạn và ai là bè. Phân biệt ra có phải là điều cần thiết?
Đôi khi có những người ta gọi là bạn, hay bạn thân lại có những hành động, những lời nói và họ có lẽ thích dễ hơn là khó khi dành những điều đó cho những người xem họ là bạn. Tôi đôi lúc lại phải thốt lên với bạn bè: “Có nhất thiết phải đối xử với nhau như vậy không?”. Có khi nào bạn được nghe câu ấy chưa, hay bạn khi bực tức điều gì có tự hỏi?
Tôi cũng như các bạn và cả người “lặng lẽ” (cái tên tôi tự đặt) kia đều có cuộc sống, đều có những khó chịu, những điều không hài lòng, và những niềm đau mà chúng ta chôn giấu. Thật tốt cho ai trong chúng ta có thể bộc lộ được cảm xúc của bản thân. Tôi cũng có những lúc rất là “điên” chẳng thể hiểu nổi mình muốn gì. Giờ thì tôi nghĩ người “lặng lẽ” cũng có những tâm tư riêng, những muộn phiền về tình yêu, về bạn bè, hay gia đình, thật sự chúng ta không thể chạy trốn khỏi nó. Nên người “lặng lẽ” chọn giải pháp tạm dừng chạy theo cuộc sống, để có thể tĩnh tâm suy nghĩ về những gì đã làm, đã nói, những chuyện xảy ra gần đây…về cuộc cãi nhau với gia đình, bất bình với bạn bè, không hài lòng với kết quả tệ hại mà mình đã làm, cố gắng phân biệt đúng sai…ect..Điều đó có còn cần thiết khi ta đánh mất ý nghĩa của cuộc sống thực sự?
Ở đây lại nói đến một khái niệm: “Ý nghĩa của cuộc sống thực sự?”. Có phải là ăn no, ngủ kỹ…thõa mãn những ham muốn cá nhân…bạn hãy tự đi tìm cho mình câu trả lời, giống như việc mà tôi, người “lặng lẽ” đã và đang làm./.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.