Trước khi tôi bị tai nạn giao thông ở Q9 Tp HCM, tôi đã từng nghĩ mình sẽ sống một cuộc đời an phận. Tôi làm việc hàng ngày và trở về căn phòng trọ nơi có người em trai tôi cùng sống. Tôi đã nghĩ: chỉ cần mỗi ngày được làm việc, có tiền, ăn 3 bữa cơm, dịp lễ tết có thể đi đây đó và trở về nhà với gia đình đoàn tự vui vầy.
Thế rồi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, và cứ thế cuộc đời tôi hết chuyện này đến chuyện kia cứ đến. Tôi bắt đầu nhận ra, mọi thứ với mình là chưa đủ. Và tôi bắt đầu lang thang trên những con đường thành phố. Đi để tìm chính mình. Đi để tìm câu trả lời cho những hoài nghĩ đang chất chứa. Rồi tôi bị tai nạn.
Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ toàn màu đen ấy, tôi chỉ nghĩ được: "Một là mình đứng dậy, hai là nằm luôn mặc cho tới đâu thì tới". Tôi nhắm mắt, và nghĩ đến chiếc xe máy với người mẹ lam lũ quê nhà kiếm tiền cho tôi ăn học; tôi cũng nghĩ đến những bạn bè với sĩ diện sợ thua một ai đó; tôi nghĩ đến bản thân, còn có rất nhiều việc tôi chưa làm, nhiều việc cần tôi làm; và hơn hết, tôi nghĩ đến người em trai cùng sống, rằng nếu tôi gục ngã, có lẽ tôi mất đi sự mạnh mẽ trong lòng em, rằng ai sẽ lo cho em tháng ngày ăn học. Và tôi đứng dậy, tôi tự lết đến chiếc xe đang ngã kềnh, và khó khăn dựng chiếc xe với toàn thân rướm máu. Có một vài người đi đường dìu đỡ, nhưng tôi đã nói: - Không cần, tôi muốn tự mình đứng lên".
Bạn thân mến, ai khi lớn rồi cũng gặp một vài tai nạn tương tự, thậm chí còn tệ hơn. Câu chuyện tôi sắp kể với bạn có lẽ còn tệ hơn nữa. Nhưng điều quan trọng tôi muốn nói, chính là "ngã ở đâu thì đứng lên ở đó!". Phải, bạn có thể làm được. "Đừng bỏ cuộc dù bạn chỉ còn một hơi thở".
Kinh nghiệm không phải là điều xảy ra với một con người. Mà nó là điều mà người đó làm với những gì đã xảy ra với anh ta. - Aldous Huxley
Bạn sẽ làm gì nếu vào tuổi 46 bạn bị phỏng đến độ không còn nhận ra nổi vì một vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp, và 4 năm sau bạn lại bị liệt nửa thân dưới sau một vụ rớt máy bay? Và rồi bạn có tưởng tượng rằng trong tình trạng đó bạn có thể trở thành nhà triệu phú, một nhà diễn thuyết được nhiều người kính trọng, thành một người chồng hạnh phúc và một nhà kinh doanh thành công? Bạn có hình dung bạn có thể đi bè? Nhảy rơi tự do từ máy bay? Hoạt động chính trị?
W. Mitchell đã làm được tất cả những điều trên và còn hơn nữa là sau hai tai nạn khủng khiếp đã khiến mặt của ông trở thành một mảng các miếng da đắp vá nhiều màu, bàn tay mất ngón và đôi chân teo liệt trên một xe đẩy.
Sau một loạt 16 cuộc giải phẫu ngay sau khi ông bị tai nạn xe hơi làm cho ông có một cơ thể bị phỏng hơn 65%, không thể nhấc dù chỉ là muỗng thức ăn, không thể quay số điện thoại hay đi vào nhà tắm mà không có người giúp. Nhưng Mitchell, nguyên là lính thủy, không bao giờ tin là ông đã bị đánh bại. "Tôi phải chịu trách nhiệm về con tàu của mình," ông nói. "Nó là sự thành bại của tôi. Tôi có thể nhìn tình thế như là sự khởi đầu lại từ điểm xuất phát." Sáu tháng sau ông đã lái máy bay được.
Mitchell mua một căn nhà lớn tại Colorado, vài mảnh đất, một chiếc máy bay và một quán bar. Sau đó kết hợp với 2 người bạn, ông mở một công ty sản xuất đồ gốm với số nhân công lớn thứ nhì Vermont.
Và 4 năm sau ngày bị tai nạn xe hơi, cái máy bay mà Mitchell lái đã bị rớt xuống đường băng khi vừa cất cánh, làm gãy 12 đốt xương sống vùng ngực và làm ông liệt hẳn nửa người bên dưới. "Tôi không hiểu chuyện quái quỉ gì đã xảy ra. Tôi đã làm gì mà phải lãnh kết quả như vậy?"
Nhưng rồi, không nản lòng, Mitchell làm việc ngày và đêm để có thể lấy lại được sự độc lập cho mình càng nhiều càng tốt. Ông được bầu làm thị trưởng của Crested Butte, Colorado, để đấu tranh giữ cho thành phố thoát khỏi nguy cơ bị ô nhiễm và bị tàn phá vẻ đẹp bởi một mỏ quặng sắp được xây dựng. Mitchell còn ứng cử vào Quốc hội, chuyển cái vẻ bề ngoài khó coi của ông thành một sức mạnh qua câu khẩu hiệu "Not just another pretty face" - Không chỉ là một khuôn mặt đẹp nữa (vào Quốc hội).
Mặc cho vẻ bề ngoài khó coi và khả năng hoạt động giới hạn, Mitchell vẫn tham gia đi bè, yêu và lập gia đình, lấy được bằng cao học về công tác xã hội (public administration) và tiếp tục bay, tích cực bảo vệ môi trường và diễn thuyết.
Tinh thần mạnh mẽ tích cực đập vào mắt mọi người của Mitchell đã làm ông được mời vào các chương trình "Chương trình hôm nay" và "Chào nước Mỹ" cũng như nhiều bài viết về ông đã được đăng trong các báo, tạp chí Parade, Time, The New York Times...
"Trước khi tôi bị tai nạn, tôi có thể làm được 10,000 việc," Mitchell nói. "Bây giờ chỉ còn là 9,000. Tôi có thể cứ nghĩ đến 1,000 điều bị mất hay tập trung vào 9,000 điều tôi còn? tôi biết mình phải làm gì. Tôi vẫn nói với người ta rằng tôi có 2 cú đập của số phận. Tôi đã chọn việc không dùng điều đó như là lời bào chữa cho đào ngũ, thì những kinh nghiệm đau đớn có thể được nhìn với một góc độ mới. Bạn có thể dừng lại, nhìn một cách toàn diện hơn và có thể nói rằng "Có cũng không tệ lắm."
Xin nhớ rằng "Quan trọng không phải điều gì xảy ra với bạn, mà là điều gì bạn làm sau đó."
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.