Tác giả: Đức Vương
Anh sợ không đón được đâu, em gọi điện cho cô giáo bảo cô đưa Bi về nhà cô đi.
Em đã gọi nhưng cô bảo chiều nay nhà cô có việc.
Tin nhắn qua lại, cuối cùng anh phải hủy cuộc hẹn với đám bạn để về làm cái việc mà em vẫn quen làm mỗi chiều: đón con ở nhà trẻ.
Giờ tan tầm, xe cộ như mắc cửi. Qua ngã tư, đèn tín hiệu giao thông bị hỏng, xe cộ hỗn độn. Khói bụi ngột ngạt đến khó thở. Đường tắc, anh phải cố lách lên vỉa hè. Hằng ngày, anh không về vào giờ này nên không hình dung nổi việc vượt qua năm bảy cây số vào giờ tan tầm lại khổ sở đến thế.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, anh cũng đến được trường học của con. Đến lúc này, anh mới sực nhớ ra là quên hỏi em xem con học lớp nào. Con đi nhà trẻ đến nay đã hơn một năm nhưng chưa một lần anh đón con. Gọi điện thì em đã khóa máy. Anh như cậu học trò lớp một lơ ngơ trước cổng trường. Đi dọc hành lang, nhìn vào các lớp học để tìm con, mắt anh ngưng lại khi bắt gặp chiếc áo phông màu cà rốt con hay mặc. Anh gọi tên con, con quay lại. Có lẽ suốt đời anh không bao giờ quên được ánh mắt đó: Ánh mắt tròn xoe, ngạc nhiên. Rồi hai chân líu ríu vì vui sướng, con chạy đến ôm lấy cổ anh reo lên: Bố, bố...
Con kéo tay anh vào lớp, khoe với cô giáo và các bạn như thể khoe một món quà mà con yêu thích. Suốt dọc đường về, con bi bô kể chuyện ở lớp: Chuyện bạn Tôm tè dầm ra quần, chuyện bạn Thỏ đi học buổi đầu cứ ôm chặt lấy cái ba lô như sợ ai lấy mất... Những câu chuyện qua lời kể của con thật đáng yêu và buồn cười khiến anh như quên hết những căng thẳng, mệt mỏi của một ngày làm việc và cả nỗi bực mình vì lỡ hẹn với bạn, vì tắc đường...
Về nhà, Bi nghịch ngợm đủ thứ. Anh vừa thổi cơm, vừa canh chừng con... toát cả mồ hôi. Chiều muộn, em về. Thấy nồi canh đang sôi trên bếp trong khi hai bố con đang chơi xếp hình, em tủm tỉm cười, nụ cười hạnh phúc và có phần bí mật.
Em à, anh đã biết được bí mật của em rồi. Thực ra hôm nay em không bận họp như em nói. Em cố tình về muộn cho anh một lần đến nhà trẻ đón con để cảm nhận cái niềm vui rất đỗi đời thường mà anh đã vô tình bỏ qua, có khi vì bận công việc nhưng có khi chỉ vì bận "vui vẻ” với bạn bè. Anh phó mặc việc đón con cho em, dù ngoài việc chăm sóc gia đình, em còn phải đi làm, viết lách, phải lo toan rất nhiều thứ. Trong khi đó, anh vẫn có những giờ cuối chiều nhàn nhã ngồi tán gẫu hay cụng ly, cà phê cà pháo với bạn bè. Giữa lúc ấy, em nôn nóng trên con đường đầy bụi bặm vì sợ muộn giờ đón con, về đến lại tất bật với công việc nhà. Anh đã vô tâm quá phải không em? Vô tâm với nỗi vất vả của em và cả với nỗi mong ngóng, chờ đợi trong đôi mắt thơ ngây của con nữa.
Vợ ơi, anh đã hiểu: Hạnh phúc nhiều khi được tạo nên từ những điều thật đơn sơ.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.