Nhấc chân, đưa chân, chạm chân… .
Những bước chân nối tiếp những bước chân, những hơi thở nối tiếp những hơi thở. Ánh mắt tĩnh lặng, nhìn mà không thấy, thấy mà vẫn tách biệt với cái mình nhìn thấy. Những âm thanh của cuộc sống như một dải sóng đánh qua, đánh lại rồi chợt vỡ oà bên tai... .
Nhấc chân, đưa chân, chạm chân… .
Chậm chạp, hít vào, thở ra… . từ từ, nhấc chân, đưa chân, chạm chân… .
Chậm chạp, chậm chạp… .
Thấy cái thô ráp của những bước chân, từng khối cơ cử động. Trong màn đêm vô cùng tĩnh lặng, mình và thân hoà làm một, khác lắm, khác với lúc này, vừa nghe mấy bài nhạc ko lời vừa gõ máy lạch cạch... .
Đi, rồi mới biết muốn đi chậm cần có sức khoẻ tốt, chứ đi nhanh khó gì. Đi, rồi tự dưng thấy, mỗi bước chân thật giống những cung bậc trong đời một con người. Nhấc lên, duy trì, hạ xuống, chấm dứt. Thành, trụ, hoại, diệt - Ứng với - Sinh, lão, bệnh, tử. Bước này đang trong lúc chấm dứt thì bước kia cũng dần hình thành. Bước này và bước kia tưởng là không nghỉ, nhưng là hai bước khác hẳn nhau. Đời này đời kia tưởng là liên tiếp, nhưng phân tích kĩ, có cái diệt, có cái sinh.... .
Những bước chân, dù là tâm trí có quan tâm đến mức nào, cũng không thể quyết định hoàn toàn được. Có bước vững chãi, có bước nghiêng ngả… .
Đi rồi cũng thấy mệt chứ, đi miết rồi cũng thấy mỏi chứ… . nhưng không thể ngừng lại bằng cách ngừng chỉ một chân, vì lúc đó, thân người nghiêng ngả, nhất thiết đòi hỏi phải chuyển bước. Lúc này, dừng lại dường như chỉ để thở nhẹ như đang đứng trên cái chiếu nghỉ ở bậc cầu thang mà thôi !
Người ta chỉ dừng lại cả quá trình ấy nếu dừng lại, và trụ vững trên cả hai chân! Cái điều đơn giản đó, mấy ai làm được. Cuộc đời vô tận, dừng lại, dừng lại, nhưng dừng lại thế nào, đôi chân mệt mỏi đã không còn muốn để ý đến tín hiệu được gửi đến từ bộ não, đã quá mỏi mệt rồi !
Những bước chân không ngừng nghỉ.... . Vẫn di chuyển... . chầm chậm... . chầm chậm... .
Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường đó thôi...
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.