Ngày nọ, có một người đàn ông đến bưu điện, anh ta muốn gởi bưu phẩm, đến gặp nhân viên bưu điện và hỏi: “Có hộp không ?”. nhân viên này lấy ra một cái hộp bằng giấy.
Anh ta chê mềm quá, sợ nó sẽ không chịu được sự đè ép, rồi hỏi: “Có hộp gỗ không ?”.
Nhân viên bưu điện đáp: “Anh muốn gởi vật quý và nặng à ?”
Anh ta vội trả lời: “Phải”.
Nhân viên bưu điện đổi cho ông một cái hộp gỗ tinh xảo. Anh ta nhìn đi nhìn lại, xem xét rất kỹ lưỡng cuối cùng mới gật đầu hài lòng.
Tiếp đó, anh ta móc ra cái gọi là “Vật quý và nặng” trong túi áo ra, là một trái tim bằng cao su màu đỏ, dẹp lép !”
Anh ta ngậm miệng, hít một hơi thật dài, chốc lác đã thổi phồng quả tim đó lên. Anh đặt quả tim đó vào trong hộp, kích thước quả tim rất vừa vặn với hộp.
Nhân viên bưu điện không nhịn được cười và nói: “Thực ra, anh không cần gửi món quà này một cách không đáng như thế. Tôi cân trước cho anh coi, nhìn nhé, chỉ có 6,5gram, anh xả khí đi sau đó bỏ vào phong thư, gửi bảo đảm không phải tốt hơn sao ?
Người đàn ông nhìn nhân viên bưu điện và nói: “Cô không biết thật à ? Tôi với người yêu của tôi mỗi người một phương, cả hai đều phải chịu nỗi khổ nhớ nhau, cô ấy cần tiếng nói của tôi cũng như hơi thở của tôi ! Món quà tôi tặng cô ấy là một hơi thở - một hơi thở thật sự trong lòng ngực tôi. Thực ra, thứ tôi gởi không có cân nặng, quả tim cao su 6,5 gram này và cái hộp mấy trăm gram đều chỉ là phương tiện chứa đựng món quà hơi thở của tôi !”.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.