
Nhưng có lẽ làm ta say chính là hương vị của yêu thương. Nhẹ nhàng và bất tận là những dư vị của những thành tựu ta đạt được, dù đó chỉ là thành quả nhỏ nhoi đôi khi chẳng nhớ tới. Để rồi khi nhìn lại tháng năm ta lớn lên, tựa như dòng nước êm trôi ta trải mình hoà theo dòng đời bôn ba khắp chốn. Ta nhìn lại, thấy mình thật giỏi giang và cũng thật nhỏ bé. Dù trong ký ức còn sót lại chút ngông cuồng nông nổi, song đó dường như là cái giá phải trả đổi lại cho những gì hôm nay ta đã và đang có.
Lặng yên ta thấy lòng mình nhẹ nhàng, lặng yên ta đếm thời gian trôi và lặng yên để ta nhìn ra thế giới để thấy mình cần phải chậm lại. Một chút thôi rồi ta lại bước tiếp, hướng về nơi ta muốn đến.
Lặng yên,...Tiếng nhạc...ta thấy thật bình yên.
CHIA SẺ CẢM SÚC

* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.