Cũng lâu rồi anh không ngồi lại và viết một điều gì đó cho em. Những lá thư chưa gửi cứ một nhiều thêm khi mà nỗi nhớ về em cũng tăng dần theo ngày tháng. Đôi lúc, anh ngồi vào bàn và cố gắng viết một điều gì đó cho em, nhưng đầu óc anh trống rỗng, chẳng thể nghĩ ra cái gì hay ho để kể em nghe.
Cuộc sống ngày qua ngày, anh sống trong nỗi nhớ và sự hiu quạnh. Anh mong là ngày tháng ấy sớm qua để ngày chúng mình chung đôi chóng đến. Ngày tháng chúng mình xa nhau đến giờ cũng đã sang mùa thu thứ ba rồi em nhỉ. Anh vẫn bước những bước đi trong âm thầm và lặng lẽ. Rằng anh tin một ngày được sánh bước cùng em trên những dặm dài; trên những con đường hoa ngắn ngủi anh đã sớm hôm tạo dựng; hay được cùng em ngồi nơi chiếc bàn thi vị bên cái ao có những con cá anh nuôi.
Anh đang mơ chăng? Có thể là cái giấc mơ ấy bây giờ với anh thật đẹp khi mà cuộc sống ngoài kia với em có bao điều mới lạ và bao thách thức đang chờ đón. Tình yêu anh dành cho em liệu có đủ lớn để có thể kiên nhẫn đợi chờ em qua tháng ngày ấy? Anh vẫn luôn tự vấn mình bằng những câu hỏi đại loại thế. Anh có cảm tưởng như những khó khăn mà anh và em đối mặt đang ngày càng lớn dần và làm xao động thật nhiều những suy nghĩ trong anh. Anh biết làm thế nào để làm cho nguôi ngoai những ưu phiền ấy ngoài sự cố gắng làm việc và đam mê hơn với những gì anh đã và đang làm.
Nghĩ đến em, nhớ về em dường như đã thành lối mòn về miền yêu thương nơi trái tim anh. Lối mòn ấy càng đi càng có nhiều chông gai trắc trở. Nhưng cũng như niềm vui khi thưởng thức tách cafe, tuy đắng nhưng đầy kích thích, một chút ngọt ngào cho lòng thêm xao động và chút chua thêm nồng nàn cảm xúc.
Tất cả, phải, tất cả...trong đó có em là một phần cuộc sống của anh. Mọi thứ đến và đi đều vì một lý do nào đó, anh mong trên lối mòn ấy có bóng hình em đang dần dần tiến về phía anh. Anh hy vọng trong lòng em cũng thế. Một lối mòn về miền yêu thương, nơi có 2 trái tim cùng chung một nhịp đập, phải không em?
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.