Phi con,
Một người bạn đã dạy cha một bài học quí báu về cách xử sự với phụ nữ. Ông ta dạy cho cha biết rằng người chồng cần chia sẻ những khó khăn với vợ mình cho đúng lúc và chia sẻ hoàn toàn.
Một bà nọ báo tin cho cha và ông bạn nầy (là bác sĩ) rằng bà ta sắp từ giã cõi đời khổ đau đầy nước mắt nầy, nên muốn được gặp cha và ông bạn cha. Bà ta muốn được bình tĩnh và ra đi yên ổn.
Hồi ấy cha còn là một truyền đạo trẻ, mới ra trường. Ông bạn bác sĩ đến đón cha đi lại nhà bà nầy.
Giá con gặp ông, con cũng mến ông ngay. Trông bề ngoài ông không được dễ coi lắm, nhưng ông thực nhân từ. Theo cha được biết, chẳng bao giờ ông ngoảnh mặt khỏi một kẻ đến xin ông giúp đỡ. Ông đã làm ơn cho vô số người đến nỗi khi ông chết đi, ai cũng thương tiếc. Ông yêu mến mọi người và thông cảm với họ. Cha nghĩ rằng, ông quả là một bậc thầy về khoa tâm lý. Nhìn một người, ông có thể biết người ấy nghĩ gì trong lòng.
Tối hôm đó, ông đã biết cha cảm thấy thế nào trên đường đi đến nhà bà kia. Ông trấn an cha: “Bình tĩnh nào, ông truyền đạo!” Bằng giọng nói nhẹ và thâm trầm, ông tiếp: “Bà ta sẽ không chết đâu. Ông và tôi sẽ chữa cho bà ta vui sống trở lại. Tôi không bảo rằng bà ta không có điều gì khổ tâm đâu. Nhưng những điều khổ tâm ấy chỉ do tưởng tượng ra mà thôi!”
Ông cho cha biết rằng chồng bà ta vừa chết năm trước đó. Ông nói như sau về người chồng bà ta: “Tôi không muốn mang tiếng bất kính với người chết, chứ chính ông chồng đã tạo cho bà tật xấu đó. Ông ta chiều bà vợ quá sức. Có lần bệnh dịch tả khiến cho bầy heo của họ chết hết, nhưng ông giấu không cho bà biết tin đó. Tiền bạc lỗ lãi ông ta cũng giữ kín. Bất cứ chuyện gì cũng vậy, bà ta có nhìn thấy thì biết, chứ không thấy thì ông chồng cũng chẳng cho bà ta hay làm gì. Làm như vậy, tai hại lắm! Dần dần bà ta tưởng tượng ra là mình mắc bệnh ngứa, bệnh đau đầu cùng những lặt vặt khác. Cốt là cớ để ông chồng phải nghĩ đến bà”
Những năm vừa qua đã cho cha thấy lời ông bác sĩ ấy là đúng. Chính cha cũng biết nhiều bà giả bộ nằm liệt giường để cho chồng thấy rằng họ là quan trọng. Mỗi lần như vậy, cha lại nhớ tới những điều ông bác sĩ đó nói. Thực vậy, chồng của những bà đó đều là những người quá tốt bụng, muốn làm anh hùng che chở cho vợ.
Cha viết thư nầy cho con vì cha thường gặp nhiều ông chồng tuyên bố: “Tôi không muốn vợ tôi biết những chuyện khó khăn của tôi. Bà ta có nhiều chuyện phải lo rồi!” (Họ nói câu nầy làm như nghe xong, người ta gắn huy chương cho họ).
Nếu con cũng có tính “anh hùng” như vậy, cha mong con nên sửa đổi. Vì trong ngày cưới, hai con đã đứng trước Hội thánh, hứa rằng sẽ yêu thương nhau, cùng nhau chia sẻ nỗi vui lẫn niềm đau buồn. Người chồng nào quên lời hứa ấy sẽ gây nhiều phiền phức hơn cho cuộc sống chung giữa hai người. Nhưng nếu ông ta biết mở lòng ra, chia sẻ khó khăn, lo buồn với người vợ thì chắc chắn sẽ tránh được những phiền phức đó.
Dĩ nhiên, là cũng phải biết cách để bày tỏ những điều lo buồn ấy cho nhau. Có khi nên đợi một thời gian ngắn, rồi tới lúc thích hợp sẽ cho nhau biết thì có lợi hơn. Nhưng chắc chắn là phải cho vợ biết tất cả những lo nghĩ, buồn phiền của mình. Con sẽ làm cho vợ con buồn lắm nếu con không giữ đúng nguyên tắc ấy.
Trước tiên con đã coi như nàng không phải là kẻ sống chung với con. “Sống cùng nhau” là những tiếng êm ái nhất cho thấy hai kẻ yêu nhau cùng ra sức thu ngắn khoảng cách giữa họ để có thể đương đầu đón nhận mọi việc xảy ra.
Một điều tai hại khác nếu con giấu nàng những điều lo nghĩ là con đã coi thường óc thông minh của nàng. Con đã không tin rằng nàng có thể giúp con một ý kiến hay.
Cha chắc Mai vốn thông minh, nàng sẽ có thể đoán ra được là con đang lo nghĩ điều gì. Nhưng nếu nàng cứ phải cố đoán ra như vậy, chẳng bao lâu nàng sẽ bị chính những câu hỏi sau đây làm cho lo phiền:
“Không biết anh ấy nghĩ sao về mình? Bộ anh ấy không tin được mình sao?… Anh ấy nghĩ rằng mình không đủ thông minh để giúp đỡ anh ấy chắc?…Chắc anh ấy chỉ thổ lộ những điều lo nghĩ đó với một ai khác đây!…” và còn vô số những câu hỏi tương tự, lúc nào cũng chứa chất trong tâm trí nàng.
Dĩ nhiên là có một số phụ nữ không được thông minh cho lắm. Nhưng nếu chúng ta tìm nguyên do của tình trạng đó thì chúng ta sẽ thấy rằng không phải họ vốn như vậy. Chỉ vì họ không có cơ hội phát triển năng khiếu của họ mà thôi.
Tuy nhiên trong trường hợp người chồng thông minh hơn vợ thì anh ta nên khéo léo làm cho kiến thức của vợ được mở mang bằng những lần chuyện trò thân mật về các vấn đề hữu ích và thực tiễn. Dĩ nhiên người vợ sẽ rất sung sướng đón nhận những kiến thức rộng rãi của chồng.
Nếu con biết nhiều về một lãnh vực mà nàng không biết, con cứ nói chuyện về lãnh vực ấy với nàng, nàng sẽ biết ơn con và cảm thấy sung sướng lắm vì con đã tỏ ra tin tưởng nơi khả năng lĩnh hội của nàng. Nàng sẽ nhớ mãi những phút vui sướng đó. Mỗi lần nhắc lại với ai, nàng sẽ hãnh diện: “Chị coi, anh ấy thông minh uyên bác như thế mà cũng nhờ em cho biết ý kiến về vấn đề đó!”
Còn một điều nữa, cha muốn con nhớ. Đó là tránh giấu nàng một việc con đang thực hiện mà con biết chắc chắn việc ấy sẽ thành công. Đợi đến lúc thành công mới cho nàng hay là con xử tệ với nàng lắm đó! Bởi vì con đã không cho nàng cái vinh dự được góp phần vào sự thành công ấy. Đối với bạn bè, chúng ta đều vui mừng khi thấy họ thành công. Nhưng đối với người thân yêu, nếu chúng ta được góp phần trong sự thành công ấy thì niềm vui mừng, hãnh diện còn to tát hơn nhiều!
Nói tóm lại, cha muốn con nhớ điều ông bạn cha đã nói: “Không chia sẻ vui buồn với vợ là một điều tai hại lắm!” Thực vậy, trong cuộc sống hôn nhân, biết chia sẻ nỗi lo buồn với nàng là một cách làm cho nàng sung sướng.
Hãy mang hộ gánh nặng của nhau,
Cha con,
Tôn trọng , nâng đở , vui buồn có nhau ..cùng nhau gánh vác mọi việc để thể hiện sự BÌNH ĐẲNG NAM NỮ !
Trả lờiXóa