Cha đang ở phòng làm việc và vừa gọi điện thoại nói chuyện với mẹ con xong. Cách đây mấy bữa, cha có nói với con về những kỷ niệm của cha mà mỗi lần nghĩ tới cha lại thấy bối rối. Sau đây là một trong những kỷ niệm ấy:
Lần đó, vào một buổi chiều, cha gọi cho mẹ con. Cha bắt đầu bằng một câu mà mẹ con thích nhất: “Anh chỉ muốn nghe tiếng mình nói!” Sau đó cha tiếp tục chuyện trò vui vẻ với mẹ con. Nhưng không hiểu tại sao giữa lúc đang vui câu chuyện, cha buột miệng hỏi:
“Hôm nay người ta có đem thư tới không? Mình đã đi lấy biên lai nộp thuế về chưa?”
Hai câu hỏi đó cũng vô hại thôi. Nhưng cha đã trót bắt đầu bằng: “Anh chỉ muốn nghe tiếng mình nói!” mà bây giờ lại hỏi những câu không ăn nhập vào đâu hết!
Do đó, khi vừa nói xong thì cha liền thấy mình lỡ lời. Cùng lúc ấy, cha thấy ở đầu dây bên kia im lặng. Một sự im lặng kéo dài. Con biết tính mẹ con rồi chứ? Khi không có gì để nói nữa thì bà im lặng. Cha cố tạo lại không khí vui vẻ lúc đầu nhưng vô hiệu. Đúng như Kinh thánh đã nói: “Miệng kẻ dại nói ra sự ngu dại!”
Thực vậy! Cha biết mình đã dại dột làm hỏng những phút êm đềm ấy. Cho nên cha đã chào mẹ con và gác máy. Sau đó cha ngồi suy nghĩ một lúc lâu. Cha thấy tham lam quá sẽ làm hỏng chuyện. Cha đã để câu hỏi của cha làm hại lời khen lúc đầu.
Do đó, không phải cưới nhau xong là có thể muốn làm gì thì làm đâu. Con phải cẩn thận để phân biệt rõ ràng giữa những lúc có thể nói đủ thứ chuyện và những lúc chỉ dành riêng để nói lời yêu thương với nàng mà thôi. Cha không thể chỉ cho con phải phân biệt những lúc ấy bằng cách nào. Con phải tự suy xét để có thể tùy nghi xử sự.
Cha mong con sẽ tìm ra cách ấy. Vì nhiều bà vợ đã cho cha biết rằng chính những điều lặt vặt, không quan trọng đã tạo ra sự khác biệt giữa một người tình và một người chồng.
Con hãy nhớ rằng đôi khi người vợ muốn là chồng nàng chỉ nghĩ đến nàng mà thôi. Chàng không để ý đến ai khác ngoài nàng, vì nàng vẫn đáng yêu trước mắt chàng như xưa.
Con hãy cẩn thận,
Lần đó, vào một buổi chiều, cha gọi cho mẹ con. Cha bắt đầu bằng một câu mà mẹ con thích nhất: “Anh chỉ muốn nghe tiếng mình nói!” Sau đó cha tiếp tục chuyện trò vui vẻ với mẹ con. Nhưng không hiểu tại sao giữa lúc đang vui câu chuyện, cha buột miệng hỏi:
“Hôm nay người ta có đem thư tới không? Mình đã đi lấy biên lai nộp thuế về chưa?”
Hai câu hỏi đó cũng vô hại thôi. Nhưng cha đã trót bắt đầu bằng: “Anh chỉ muốn nghe tiếng mình nói!” mà bây giờ lại hỏi những câu không ăn nhập vào đâu hết!
Do đó, khi vừa nói xong thì cha liền thấy mình lỡ lời. Cùng lúc ấy, cha thấy ở đầu dây bên kia im lặng. Một sự im lặng kéo dài. Con biết tính mẹ con rồi chứ? Khi không có gì để nói nữa thì bà im lặng. Cha cố tạo lại không khí vui vẻ lúc đầu nhưng vô hiệu. Đúng như Kinh thánh đã nói: “Miệng kẻ dại nói ra sự ngu dại!”
Thực vậy! Cha biết mình đã dại dột làm hỏng những phút êm đềm ấy. Cho nên cha đã chào mẹ con và gác máy. Sau đó cha ngồi suy nghĩ một lúc lâu. Cha thấy tham lam quá sẽ làm hỏng chuyện. Cha đã để câu hỏi của cha làm hại lời khen lúc đầu.
Do đó, không phải cưới nhau xong là có thể muốn làm gì thì làm đâu. Con phải cẩn thận để phân biệt rõ ràng giữa những lúc có thể nói đủ thứ chuyện và những lúc chỉ dành riêng để nói lời yêu thương với nàng mà thôi. Cha không thể chỉ cho con phải phân biệt những lúc ấy bằng cách nào. Con phải tự suy xét để có thể tùy nghi xử sự.
Cha mong con sẽ tìm ra cách ấy. Vì nhiều bà vợ đã cho cha biết rằng chính những điều lặt vặt, không quan trọng đã tạo ra sự khác biệt giữa một người tình và một người chồng.
Con hãy nhớ rằng đôi khi người vợ muốn là chồng nàng chỉ nghĩ đến nàng mà thôi. Chàng không để ý đến ai khác ngoài nàng, vì nàng vẫn đáng yêu trước mắt chàng như xưa.
Con hãy cẩn thận,
Người phụ nữ nào cũng muốn vậy mà !
Trả lờiXóaĐau khổ nhất là phải san sẽ tình cảm bạn iu ạ ! Ali