"Đất là bầu sữa mẹ, rừng là tâm hồn của bài hát, sông là huyết máu của văn hóa.Còn văn hóa là còn dân tộc. Còn dân tộc thì còn nương, còn rẫy."
Cao nguyên Đắk Lắk hay Cao nguyên Buôn Ma Thuột là một trong những cao nguyên thuộc vùng Tây Nguyên Việt Nam, thuộc địa phận tỉnh Đắk Lắk.
Vị trí: Nằm ở vị trí trung tâm tỉnh, cao nguyên rộng lớn chạy dài từ Bắc xuống Nam trên 90 km, từ Đông sang Tây 70 km. Phía Bắc cao gần 800 m, phía Nam 400 m, thoải dần về phía Tây còn 300 m.
Cao nguyên này có địa hình khá bằng phẳng, độ dốc trung bình 3-80. Phần lớn diện tích cao nguyên này là đất đỏ bazan màu mỡ rất thích hợp với việc phát triển cây công nghiệp dài ngày như cà phê, cao su...vì vậy hầu hết đã được khai thác sử dụng.
Trên cao nguyên này có thành phố Buôn Ma Thuột là tỉnh lị của tỉnh Đắk Lắk và là thành phố lớn nhất, trung tâm văn hóa, chính trị, xã hội của toàn vùng Tây Nguyên. Buôn Ma Thuột gốc tiếng Êđê, nghĩa là "bản hoặc làng của Ama Thuột", nó xuất phát từ tên gọi buôn của A ma Thuột - tên một vị tù trưởng giàu có và quyền uy nhất vùng. Sau khi thành lập tỉnh Đắk Lắk, người Pháp đã cho dời cơ quan hành chính của tỉnh từ Bản Đôn về đây và đặt tòa công sứ để cai trị toàn vùng. Trong những năm sau 1930 người Kinh đã lên đây lập nghiệp và để rồi từ đây hình thành, phát triển nên thành phố Buôn Ma Thuột và cả Đắk Lắk như ngày hôm nay.
Có lẽ chẳng tìm thấy nơi đâu cái nắng cái gió nhiều như cao nguyên quê tôi. Nắng.. nắng dữ lắm, nắng vàng khè tô điểm cho bầu trời một màu tươi sáng và cũng rất dữ dội. Càng nắng lại càng gió, gió lùa vào từng ngôi nhà chênh vênh trên đồi, gió làm cho những cây si cổ thụ cũng phải lắc lư. gió như chiếc máy điều hòa làm cho không khí mát lạnh. Cô hàng xóm nói cô chỉ sống được ở Tây nguyên, trời đất như ưu ái cho con người, lúc nào cũng khoan khoái dễ chịu.
Người ta bảo con gái tây nguyên đen và xấu lắm, tôi lại thấy những thiếu nữ tây nguyên rất đẹp, một vẻ đẹp hoang dã và cũng rất đậm đà. Làn da rám nắng với đôi má lức nào cũng ửng đỏ lên dưới nắng.
Xa tây nguyên nắng gió, xa những vườn cà phê thơm nồng, xa những con đường đất đỏ quanh co, những thác nước hùng vĩ reo đêm ngày, Bon chen ở xứ người, đôi lúc nhớ cao nguyên da diết, thèm cảm giác đạp xe giữa đường đầy sương mù vào buổi sáng, ánh nắng vàng rộ khi trưa đến và hoàng hôn đỏ rực sau ngọn đồi lúc hoàng hôn...
Cao nguyên Ban Mê trong tôi là thế, vừa thật gần nhưng cũng thật xa xôi. Gần như chính hàng cây hương thơm đồng nội. Xa như tiếng vọng đâu đó vọng về giữa chốn đại ngàn xa thẳm.
VUI LÒNG BẤM F5 NẾU BẠN KHÔNG XEM ĐƯỢC VIDEO.
Nếu f5 đến lần thứ 2 mà vẫn không xem được thì vui lòng comment báo hỏng để chúng tôi xử lý kịp thời.
Bạn viết bài cảm xúc hay quá đi !
Trả lờiXóaĐọc bài của bạn hay hơn bài hát Ali ạ !