Type Here to Get Search Results !

"Bỏ thì thương, vương thì tội"


- Bỏ thì thương - nếu bỏ qua không màng tới thì thấy tội nghiệp, thương quá.
- Vương thì tội - càng vương vấn, không dứt khoát thì tội cho cái thân của mình. Tội gì cho cái thân của mình ? tội đây là cái bản thân của mình bị hành hạ.

Đó thực sự là một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan mà đời người không ai mà không vướng phải. Hậu quả là chúng ta sống trong cái vòng luẩn quẩn của chính mình.

Như một sự tự nhiên và vô thức, tâm lý ấy phát sinh từ những xúc cảm đầy mâu thuẫn. Chẳng hạn, cái áo khoác đã cũ, bỏ đi được rồi, nhưng nó là kỷ niệm người yêu tặng nên ta chẳng nỡ rời xa. Hộp kem ngoại mỗi lần bôi lên da lại gây dị ứng nhưng ta không bỏ, cũng không cho ai cả, vì nó là hàng hiệu, giá cả triệu bạc. Đi ăn nhà hàng, biết món gà xối mỡ có quá nhiều cholesterol, có hại cho tim mạch nhưng cứ ăn, vì bạn bè đã gọi ra rồi, chẳng lẽ không nhúng đũa. Đồ đạc trong nhà chất đống nhưng cũng không nỡ bỏ vì cứ nghĩ biết đâu một ngày nào đó mình sẽ cần dùng đến.

Cứ thế, chúng ta dung nạp những thứ mà lẽ ra ta nên vứt bỏ. Chúng ta nhận về cho mình những hậu quả đoán biết trước mà vẫn làm. Thế rồi, chúng ta dấn thân vào cái gọi là hành xử mù quáng. Và cái cuối cùng còn lại chỉ là sự chịu đựng. Tâm lý này không chỉ đúng với một vài chuyện nhỏ. Nó còn xảy ra với những việc lớn liên quan đến tình cảm, công việc. 
Ví dụ như chuyện của Thu Ba 28 tuổi, nhân viên văn phòng dữ kiệu của một công ty. Nhờ khả năng cộng thêm tính tình siêng năng, chịu thương chịu khó, không lâu sau cô lên chức phó phòng. Cô rất vui và hãnh diện với gia đình, bạn bè.

Thế nhưng, cũng chỉ ở vị trí này, Thu Ba phải đối phó với nạn quấy rối tình dục của sếp. Ban đầu chỉ là những cái va chạm nhẹ, cái bắt tay hơi lâu, lời rủ rê đi ăn cơm tối. Dần về sau, ngay trước mặt nhân viên, sếp trưởng cũng chẳng ngại tỏ ra mình có tình cảm đặc biệt với sếp phó. Những nụ cười cố giấu, những cái nhìn lén lút đầy ngụ ý của nhân viên khiến Thu Ba bực bội vô cùng.

Nhiều lần, cô muốn nói thẳng vào mặt sếp rồi nghỉ việc, nhưng lại không dám. Nghỉ việc là đối đầu với khó khăn tài chính trong khoảng thời gian tìm việc khác. Cô phải nuôi bố mẹ già và đứa em nhỏ còn đi học nên không thể chọn cách này. Vì thế, Thu Ba đành phải tiếp tục công việc trong tâm trạng chán chường.
Suy nghĩ "bỏ thì thương, vương thì tội" trong công việc cũng mang lại cảm giác bị ức chế ghê gớm. Thế nhưng, vì sinh kế, vì hoàn cảnh gia đình, vì những mối quan hệ phức tạp, không ít người tiếp tục công việc mình đang làm với tâm trạng nặng nề.

Thật chẳng dễ dàng chút nào khi phải sống như thế, bởi sự chịu đựng nào cũng có giới hạn. Khi "điểm giới hạn đến chúng ta mới có đủ dũng khí và hết lẽ để vượt qua tất cả. "Giọt nước tràn ly" cũng là lúc chúng ta kết thúc những tháng ngày tăm tối để khởi đầu một cuộc sống mới - Biết buông biết bỏ.

Đăng nhận xét

1 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.
  1. hihi ...chuyện gia đình cũng vậy thôi !
    Chán vợ hay chán chồng ...nhưng vì con cái và sự nghiệp chung mà không buông bỏ được ...TIẾN THOÁI LƯỠNG NAN bạn hè ...hehehehe
    Sáng sớm mà đã mè nheo rồi à !
    Chào bạn buổi sáng ...vui và tích cực hơn nha Ali !

    Trả lờiXóa