Mặt trời lên , đó là bình minh một ngày mới. Đó là thời gian để hát bài hát của tôi một lần nữa. Những lời ca sẽ giúp bạn vượt qua những gì có thể, đôi khi đó chính là những gì trước mặt tôi. Và tôi cũng không quên hát bài ca của chính mình trước khi chìm vào không gian tối tăm. Đó có lẽ là cách tôi đối mặt với màn đêm đáng sợ, dư âm của những lời ca sẽ giúp tôi vơi đi phần nào sự sợ hãi.
Tôi tự nhủ ngày mới sẽ tốt hơn với tình yêu tôi dành cho cuộc sống, bằng những cảm xúc tích cực. Tình yêu sẽ làm trái tim nguội lạnh bấy lâu của tôi trở nên nồng ấm, và những hờn giận sẽ thôi tìm đến. Trái tim tôi sẽ hiền hoà biết bao, tràn đầy nhựa sống. Và tôi lại hát, hát những bài ca mà tôi biết sẽ giúp tôi nhận ra sự tốt đẹp mà Đấng tạo hoá đã ban tặng. Có hàng vạn lý do để thôi thúc tôi kiếm tìm những gì thực sự là giá trị.
Và tôi cũng hiểu mọi thứ trên đời đều có giới hạn, sức khoẻ và mọi thứ của tôi sẽ nhanh sút giảm, sự tàn phai là không tránh khỏi. Nhưng cho dù ấy có là ngày mai thì tôi cũng vẫn sẽ ca hát, hát vang bài ca của đời mình. Rằng tôi đã dành mọi nỗ lực và xúc cảm cho một cuộc đời đẹp xinh. Vẫn sẽ hát bài ca về mẹ, về cỏ cây, về tình người, về tình yêu...hay bài ca nào đó chợt nhớ trong phút chốc.
Có lẽ bài ca về tình yêu là bài ca tôi sẽ hát nhiều nhất. Hát với tất cả những gì phát xuất từ sự quan tâm tôi dành cho em. Em như đoá hoa xinh đẹp mà cuộc đời tôi khó lắm mới tìm thấy. Rạng ngời nhất vẫn là ánh mắt dịu dàng và xa thẳm và tôi biết từ lúc ấy đời mình đã không còn lối thoát. Góp nhặt từng kỷ niệm và viết thành bài ca, tôi sẽ hát bài ca ấy cùng em, đến khi còn có thể.
VUI LÒNG BẤM F5 NẾU BẠN KHÔNG XEM ĐƯỢC VIDEO.
Nếu f5 đến lần thứ 2 mà vẫn không xem được thì vui lòng comment báo hỏng để chúng tôi xử lý kịp thời.
Thương bạn !
Trả lờiXóa