Type Here to Get Search Results !

"Điên rồ" hay "Pờ-rồ"

Ai đó làm chuyện "điên rồ", ta nói "rảnh quá!". Còn khi ta làm chuyện "điên rồ", ta thấy mình thật "pờ-rồ".

Tại sao lại như vậy?

Người say có nhận mình say bao giờ - đó là lý do thứ nhất.

Lý do thứ hai, khi bản thân ta làm điều gì đó thì chỉ có bản thân ta mới biết chính xác mình muốn và có thể làm được điều đó như thế nào. Cái điều ta làm "điên rồ" đấy trong mắt người ta thì chẳng đáng gì, nhưng với bản thân ta lại là vô giá, cái cảm giác đó chẳng thể nào có được khi ta copy hay "lượm lặt" của người khác. Mà bản thân người khác cũng không thích ai đó chiếm hữu hay tư lợi với thành quả mà mình khó nhọc mới làm ra.

Ai cũng biết điều đó, nhưng sao vẫn đi nói người khác "rảnh"?

Mâu thuẫn là ở chỗ đó, dù bản thân ta không thích người khác nói mình như vậy, nhưng vẫn "vô tư" nói người khác.


Mỗi người chúng ta đều cần một sự tôn trọng nhất định. Không cần nhiều nhưng nhất định phải có.

Sống cho bản thân, kiếm lợi cho bản thân là việc nên làm, cần làm và phải làm. Bởi không ai cho thứ mà mình muốn, đó là chưa nói đến "Của cho" và "Cách cho". Khi mà ta "yêu" bản thân và tư lợi quá nhiều sẽ sinh ra tính "ích kỷ" và "tham lam". Suy cho cùng, nếu sự ích kỷ và tham lam để mưu cầu hạnh phúc thì không có gì sai, nhưng hai tính cách ấy mà ảnh hưởng hoặc gây thiệt hại cho người khác thì đó là việc không tốt. Bên cạnh đó, khi mà ta quá "hững hờ" và "vô tư" với những lời ăn tiếng nói hay những việc mình làm thì ít nhiều gây ra sự phản cảm với người khác. Và câu nói "thằng này rảnh, con kia rảnh thiệt" sẽ vô tình phát ra một cách vô ý, đôi khi là hữu ý. Dù là vô ý hay hữu ý thì cũng không tốt, bởi nó không làm lợi thêm hay làm cho chúng ta thông minh hoặc hả dạ, mà chỉ làm cho bản thân ta trở nên "lố bịch" và vô tâm - thiếu sự tôn trọng người khác. Bản thân ta muốn và cần người khác tôn trọng, sao lại phũ phàng bất chấp nỗ lực của người khác mà nói một lời vô ý đến thế.

Nói đi thì cũng phải nói lại, một người ngu dốt mà cần cù thì chỉ có phá hoại và hại chính bản thân mình. Tai bay vạ gió hay gieo oán thù đôi khi chỉ vì một lời nói vô ý. Bất cứ sự nỗ lực nào dù nỗ lực ấy chẳng đáng kể đi nữa thì cũng cần được tôn trọng. Trừ khi, nỗ lực ấy không có ích kể cả với người sáng tạo ra hoặc nỗ lực ấy mang đến sự phiền phức hay gây hại đến người khác.

Dù muốn hay không thì bản thân mỗi người cần phải rèn luyện. Đó là một tập tính tốt mà ai cũng có. "Nhân chi sơ tánh bổn thiện" - không ai là xấu cho đến khi bản thân người đó làm những việc khiến (nếu không muốn nói là buộc) người khác nghĩ là mình không tốt.

Thế nên, trước khi buông lời xét đoán hay nhận định một vật - việc hay tình huống, ta nên dừng lại một chút và nghĩ xem nên hay không buông lời phũ phàng. Suy cho cùng thì "Điên rồ" hay "pờ-rồ" cũng chỉ là cách nghĩ và một lời nói.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.