Những cơn mưa, không biết mình nên gọi đó là những cơn mưa đầu mùa hay cuối mùa nữa. Rả rích nhẹ tựa như sương nhạt nhoà trong sớm mai, một chút se lạnh trong cái gió cao nguyên miền nhiệt đới. Đã gần hết tháng 3 mà nữ thần mùa đông dường như còn chưa tỉnh ngủ để mang theo cái lạnh đi về miền viễn xứ.
Ta, vẫn thế, với một góc phòng với chiếc bàn quen thuộc lại đặt nhẹ ngón tay lên những phím để lại viết, viết cho những ngày qua, viết về những gì ta đang nếm trải. Thôi thì đủ mọi thứ cảm xúc, chua chát mặn ngọt,...đủ cả. Dường như với ta, cuộc đời quá ưu ái khi trao tặng ta bao thách thức để ta ngậm ngùi nếm trải. Ta có thể ngước lên và hỏi ông Trời một điều gì đó cho vơi chút nào; nhưng không ta đã không làm thế, có lẽ đây chẳng phải lần đầu ta rơi vào trạng thái tồi tệ dường này.
Trưa hè oi bức, ta lại co mình dưới gốc tre vừa lớn để thiếp đi. Những cơn gió nổi lên thổi nhẹ thoáng qua đem theo hơi nước từ mặt ao phẳng lặng, luồng gió ấy xuyên qua từng kẽ lá, làm rung rinh những cánh hoa và thoảng qua khuôn mặt xạm đen vì rám nắng. Mát lắm, trong lành lắm, đó dường như là thứ cảm giác yên lành thanh khiết và dạt dào xúc cảm nhất mà ta từng biết. Lòng ta xao xuyến như cuốn theo cơn gió kia, lặng yên, ta thấy thật an lành và quên đi bao sầu não ta đang vướng phải.
Chợt tỉnh, bản hoà tấu Mun Gil thuở nào ta nghe nay chợt cất lên làm tỉnh giấc. Ta vẫn nằm yên, lặng nghe giai điệu du dương của bản nhạc không lời réo rắt. Có lẽ, lúc ấy mà chẳng phải một thời điểm nào thích hợp hơn để nghe giai điệu ấy. Thật hay và an lành biết bao.
Gió vẫn thổi, cây vẫn nhe rung, nắng vẫn chói chang nhưng ta thì không thể nằm yên được nữa. Thứ ta cần là trỗi dậy và đối diện với những vấn đề thực tại. Chẳng thể lẩn trốn và ta cũng không muốn trốn tránh nữa. Có khó khăn thế nào thì ta cũng phải quyết định, dù biết quyết định là một việc chẳng dễ dàng.
Ngày mai ơi ru gì trong gió
Nay ta còn liệu mai có còn không?
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.