Giữa nghìn trùng xa xôi, ta lại tìm thấy chính mình nơi góc nhỏ đâu đó quanh nhà. Bụi tre già, bờ ao sen hay một vài cây cảnh nhiều năm ta tốn công cắt tỉa,... Giữa cái bộn bề ta tìm thấy cho mình chút bình yên, chẳng sợ ai làm phiền, ngay cả những phiền muộn trong ta cũng chợt tan biến theo khúc nhạc, nắng vàng và những làn gió thoảng qua.
Mấy ngày rồi, cố gắng nghe một khúc nhạc khác, kiếm tìm một bản nhạc trẻ cho mới mẻ con người, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu. Ta không nói chúng không hay, nhưng cái kiểu âm nhạc trần trụi thoáng nghe rồi chợt quên chẳng "thấm" gì hay chẳng cho ta cái cảm giác vương vấn để muốn nghe lại. Ta lại về với cái giai điệu "tích tịch tình tang", chẳng màu mè, đơn giản là những giai điệu được phối bởi các nhạc cụ giản đơn. Thế mà lại hay, "tưng từng tưng" mà làm ta lắng lại, đôi khi lại nghe ra cái dư vị ngọt ngào được chải chuốt từ những vần thơ.
Ta đã từng muốn, từng ý niệm rõ ràng là chỉ nghe những bản nhạc có lời, đặc biệt là phải hiểu. Ấy thế mà càng nghe nhiều, càng thấm ta lại càng thích càng yêu. Có khi chẳng cần phải biết lời, chẳng cần xập xình đì đùng,... ta vẫn nghe và thưởng thức những giai điệu mượt mà và sâu lắng. Có khi hứng tình, trên nền nhạc không lời ta lại viết cho mình những lời ca của chính mình, để rồi một thoáng vu vơ, ta lại cất lên vài câu thấy đời thật tươi mới, ngỡ như nắng mai cho một ngày mới bắt đầu.
Tuyệt lắm thân yêu ạ Ali!
Trả lờiXóaMình thích !!!