Khắc ghi sâu trong tim từng nét mi đường mày
Đong đầy nỗi nhớ nhung vào bức họa
Thấm nhuộm cả sắc mực tràn
Sách ngàn chữ cũng đều ố vàng
Đêm tịch mịch rèm thưa đã mờ mờ sáng
Phất tay áo lên điệu múa trong mộng bỗng thật bồi hồi
Lòng dần dâng tràn nỗi niềm tương tư
Nàng quyến luyến, rơi lệ hoa lê
Lặng yên họa bức hồng nhan đợi ai quay về
Trống vắng, người ấy cứ dần dần mà hao gầy
Hương vị môi son ấy ....Vén rèm châu lên là vì ai ?...
Cớ sao vẫn không thấy người...
Trăng khuya sáng vằng vặc, tình này thật khó thay
Mưa phùn khẽ giăng giăng buổi sớm ngày đầu xuân
Bâng khuâng gọi lộc non thức tĩnh
Nghe tiếng gió nhẹ thổi bên tai
Than dòng nước chảy, thương nhành hoa rơi
Là ai ở nơi mây khói gảy tiếng đàn đưa ...
Cảm nhận bài hát
Thời buổi bây giờ thật ít người sáng tác được một bản nhạc có sắc thái và ca từ mỹ miều như thế. Tôi tự hỏi, thời gian không gian nào người viết lại có những cảm xúc thăng hoa để viết được ca khúc hàm xúc như thế?
Có lẽ, ca từ của bài hát là viết về chính người mẹ của tác giả - người đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời cậu.
Khắc ghi sâu trong tim từng nét mi đường mày
Đong đầy nỗi nhớ nhung vào bức họa
Thấp thoáng đâu đó, chàng kể về cuộc đời thăng trầm, ngập tràn trong sự nhớ chồng thương con của mẹ.
Phất tay áo lên điệu múa trong mộng bỗng thật bồi hồi
Lòng dần dâng tràn nỗi niềm tương tư
Nàng quyến luyến, rơi lệ hoa lê
Lặng yên họa bức hồng nhan đợi ai quay về
Hình ảnh người mẹ, người chị,... người phụ nữ đầy tâm trạng trong nỗi đơn côi mong ngóng ngày về của chồng, tương tư một điều gì đó đôi khi là chẳng thể bao giờ đến. Bức hoạ vẽ lên hình ảnh người phụ nữ đang múa nhưng lòng thì mang theo vô số những "quyến luyến, rơi lệ hoa lê lặng yên...đợi ai quay về".
Trống vắng, người ấy cứ dần dần mà hao gầy
Hương vị môi son ấy ....Vén rèm châu lên là vì ai ?...
Cớ sao vẫn không thấy người...
Trăng khuya sáng vằng vặc, tình này thật khó thay
"Vén rèm châu là vì ai? - Lời tự tình như một câu hỏi mà rõ là chàng biết hồng nhan trong bức hoạ chàng vẽ đang tương tư về ai. Là vì chồng hay là chì đứa con mới lớn là chàng cũng hay. Dù qua bao năm, vẫn bức hoạ ấy chàng đã thấy bao lần, nhưng lần này đặc biệt hơn cả, tâm trạng hơn cả và có lẽ vì thế dòng cảm xúc không ngừng tràn về để cậu viết một bài ca với mạch cảm xúc sáng trong nhưng lại vô cùng hàm xúc đến vậy. Tấm chân tình của người phụ nữ trong mắt cậu dù qua bao phong ba, dù biết " ...vẫn không thấy người",nhưng "...tình này thật khó phai". Đó là một hình ảnh đẹp. Ký ức chàng được đong đầy câu chuyện và thấm trải cuộc đời ấy bằng chính những trải nghiệm của mình. Vì đó không ai khác chính là người mẹ của chàng.
Nghe tiếng gió nhẹ thổi bên tai
Than dòng nước chảy, thương nhành hoa rơi
Là ai ở nơi mây khói gảy tiếng đàn đưa ...
Con sóng cảm xúc cứ vỗ về, bao ưu tư của chàng về người phụ nữ một thời gian dài gắn bó đã đi sâu vào lòng chàng. Không gian tĩnh mịch, thời gian không ngừng trôi, nhưng chàng lại đếm thời gian trôi qua cơn gió nhẹ thổi qua tai... "Than dòng nước chảy, thương nhành hoa rơi".
Tiếng đàn vẫn đong đưa, cất lên từng đoạn. Lòng miên man cũng chẳng biết về đâu. Chỉ biết, người phụ nữ kia đang làm xao động tâm hồn chàng với bao năm tần tảo, từ bỏ ước mơ trên con đường sự nghiệp để dành tất cả mối quan tâm cho chàng. Có lẽ, bản thân chàng cũng đang rơi lệ, đồng cảm cho số phận của người đẹp trong bức hoạ của chàng.
Vén rèm châu - đẹp như thế, sinh động là như thế. Thật hay đó là giai điệu du dương được pha phối giữa phong cách âm nhạc cổ Trung hoa và Phương Tây, giai điệu ta thường nghe ở các bản nhạc cổ điển.
Thật khó tin với một người mới sáng tác mới một năm trở lại và ở tuổi hơn 20 đã viết ra một bản nhạc có ca từ đẹp đến thế, một bản nhạc mà một người nhiều năm viết cũng chưa thể viết được. Điều đó cho ta thấy, âm nhạc chẳng có một giới hạn nào. Bất kỳ ai, chỉ cần sống với âm nhạc, thấu hiểu nhạc và biết dùng cảm xúc của mình vẽ thì ai cũng có thể hoạ cho mình một bức tranh đẹp, đáng để đời.
Tài năng và cảm xúc là không giới hạn ...tất cả có được bởi đam mê thật sự !
Trả lờiXóa