Một đại gia đình ốc sên nọ sống trên một cái bắp cải to, ngon và sạch sẽ. Với cái nhà trên lưng. Chúng bò đi chầm chậm từ hết chiếc lá này đến chiếc lá khác tìm kiếm những chồi non mềm mại để nhấm nháp. Một ngày nọ chú ốc sên nhỏ bé thỏ thẻ với ốc sên bố : “Con ước mơ khi con lớn lên sẽ có cái nhà lớn nhất thế giới”.
Ốc sên bố trả lời : “Điều mà con mơ ước thật là ngu xuẩn, không phải cái gì to lớn cũng đều tốt đâu, trong một số trường hợp thì nhỏ bé lại là điều tốt hơn. Ba sẽ kể cho con nghe câu chuyện”.
Ngày xưa có một chú ốc sên nhỏ như con, đã nói với ba của nó rằng nó ước mơ có cái nhà to nhất thế giới khi khôn lớn. Ốc sên bố khôn ngoan trả lời : “Có những thứ bé nhỏ lại tốt hơn đấy. Còn con, hãy nhớ luôn làm cách nào để có cái nhà trên lưng trở nên nhỏ bé, nhẹ nhàng để con có thể mang nó đi mọi nơi”. Nhưng chú ốc sên nhỏ bé không muốn nghe điều đó, thế là nó nép mình dưới bóng của một cái lá to, tìm cách vặn vẹo thân mình hết bên này đến bên nọ để làm cho cái nhà trên lưng được lớn lên.
Cái nhà của chú ốc nhỏ cứ thế lớn dần lên, những con sên sống trên cái bắp cải đó đều lên tiếng : Chắc chắn là cái nhà của bạn lớn nhất thế giới rồi”. Nghe thế chú ốc ta càng cố gồng mình để cái nhà to lên, và chẳng mấy chốc cái nhà trên lưng chú to bằng quả dưa hấu. Không những thế, nó còn lúc ép, lúc phồng sao cho cái nhà của nó mang nhiều mầu sắc đậm nhạt và có hình thù kỳ lạ trên đó.
Bây giờ thì chú ốc sên đã chắc rằng cái nhà trên lưng chú là đẹp và vĩ đại nhất thế giới. Nó hãnh diện và hạnh phúc vì điều đó. Một ngày kia, một đàn bướm khổng lồ bay đến chúng ngạc nhiên chỉ chỏ : “Xem kìa một cái lâu đài”, nhưng một con khác gạt đi : “Không phải, đó là một rạp xiếc” và chẳng có con bướm nào nghĩ rằng đó là một cái mai của con ốc sên.
Rồi một nhà ếch nọ từ xa chu du tới, chúng dừng lại ngạc nhiên quá đỗi. Con ếch già nhất nói : Chưa bao giờ ta từng thấy một con ốc sên lại có cái nhà to đến thế.
Cho đến một ngày, các con ốc sên đã đánh chén hết cái lá của cái cải bắp, chúng bắt buộc lê đến những cái bắp khác, chỉ tội nghiệp chú ốc sên nhỏ nó không thể nhúc nhích vì cái nhà quá lớn, nó bị bỏ lại dần chết đói và biến mất, chỉ còn lại “cái nhà lớn” chênh vênh trên vùng đất trọc.
Nghe đến đây, nước mắt chảy vòng quanh đôi mắt của chú ốc sên nhỏ, nó nhớ đến căn nhà trên lưng mình. Nó tự nhủ : Mình sẽ giữ để cho ngôi nhà luôn nhỏ bé, như thế khi lớn lên, mình sẽ có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn”. Với quyết định ấy, nó luôn được bình an.
:) hihi ..Ali có câu chuyện hay ghê !
Trả lờiXóatruyện rất hay, cảm ơn bạn!!
Trả lờiXóa