"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy, cha che chở đời con
Ai còn mẹ - xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con".
Lời yêu thương sao cứ nghẹn lời, muốn nói nhưng lại thôi. Rằng tôi yêu mẹ, yêu biết bao. Dẫu mẹ có thế nào, có hay la hay mắng thì mẹ vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất của đời tôi. Sẽ chẳng có gì thay thế được hình ảnh người đã chuyên chở đời con qua nhiều cái Xuân - Hạ - Thu - Đông để con khôn lớn và nên người.
Mẹ, cũng như người trong ánh nến, vụt loé sáng trong đời con rồi tàn lụi theo ngày tháng. Khoé mắt mờ dần cùng mái tóc trắng pha lẫn còn vài sợi đen như sương trắng trong nắng mai. Gò má, vầng trán nay đã chỉ còn những nếp nhăn với bao thăng trầm của một đời vất vả, tảo tần sớm hôm.
Tôi muốn thét lên, muốn hát lên một khúc ca nào đó, tự nhủ rằng đó sẽ là đoản khúc hay nhất, đẹp nhất đời tôi. Nhưng sao tôi chẳng có cái đảm lượng ấy, chỉ biết lẩm bẩm một vài lời rồi lặng đi trong mắt lệ.
Mẹ ơi! Con yêu mẹ...
Sâu sắc lắm thân iu ạ +Ali !
Trả lờiXóa