Type Here to Get Search Results !

Giai điệu của Mưa



Khi cái xe lạnh của những ngày cuối tháng 10 qua đi, thì những cơn mưa cũng rủ rê nhau về.

Buổi sáng, bất chợt ta thức dậy, nhìn qua khung cửa sổ là một khoảng không gian ảm đạm. Tiết trời se lạnh làm tôi cũng cảm thấy lười hơn, cuộn mình trong chiếc chăn và cố tự nhủ, ngủ thêm chút thức dậy trời sẽ tốt hơn.

Hơn 10h, tôi lại tỉnh giấc, nhưng có vẻ như những điều tôi trông đợi không đến mà còn tệ hơn. Thôi thì có thế nào thì cũng là một ngày, tôi chẳng thể nào cứ ấp mình trong những lớp vải của chiếc chăn. Nghĩ vậy, tôi xuống giường.

Ra đường, phố phường vẫn tấp nập kẻ ngược người xuôi, trong đó có tôi. Không nhiều người và phương tiện như những ngày nắng ráo, những con đường tôi đi qua nay cũng kém đi nhiều màu sắc.

Tôi sợ nhất cái gió những ngày chuyển mùa ở xứ sở này. Mưa và gió, chúng như những người bạn tri kỷ hiếm khi không đi cùng nhau. Ở nơi nào thì tôi không biết, nhưng 2 kẻ này luôn song hành, kéo theo cái không khí ẩm khỏa lấp mọi không gian. Tội e sợ, vì tấm thân mỏng manh của mình phải khó khăn lắm mới hòa nhập được với khí tiết đó. Những ngày giao mùa, hơn ai hết bản thân tôi hiểu rõ lợi hại của chúng thế nào, và tác động của chúng tới nhịp sống của tôi ra sao. Ốm, đó là điều thường gặp với tôi trong những ngày như vậy.

Xe tôi vẫn lăn nhanh trên những dặm đường. Cái mưa đã to, cái gió lại hùa theo tạt liên hồi vào cái cơ thể bé nhỏ của tôi, cứ như chúng đang chơi cái trò thử sức chịu đựng của con người. Rát... lại càng rát hơn khi trong lòng tôi cứ mãi miên man những nghĩ suy về các vấn đề khó khăn tôi đang gặp phải. Từ chuyện miếng cơm đến công việc, từ gia đình đến những khách hàng tôi sắp phải đối diện, từ đám cưới đến đám dỗ,... đủ thứ, chúng như những vị khách không mời mà tới, có đuổi chúng cũng mặt dày mà lao đến bủa vây, xé vụn từng cái ước mơ bấy lâu tôi mong ước.

Chuyện phiền muộn thì ai cũng có, nhiều hay ít thì còn tùy người. Nhưng với những người chẳng thể nào dừng việc suy nghĩ như tôi thì có vẻ "khó chịu" hơn.

Đi đường mà suy nghĩ nhiều thì không tốt. Tôi biết, tôi hiểu và đã trải nghiệm. Tôi biết chính xác hậu quả của việc nghĩ lung tung khi điều khiển xe tham gia giao thông là như thế nào. Hậu quả thế nào thì còn tùy vào hên xui. Hên thì nhịp tim loạn một chút, xui thì nằm đắp chiếu. Thế nên, tôi chọn hát khi tôi đi trên những con đường dài. Hát và nhìn đây đó, cố lắng nghe mọi thứ thanh âm nơi tôi đi qua. Ngạc nhiên là dù con đường đó tôi có qua bao nhiêu lần thì chúng luôn mới mẻ với tôi. Tôi thích điều đó. Cuộc sống mà, phải luôn đổi thay cách mới mẻ thì mới làm cho con người ta thỏa mãn. Dù tâm hồn tôi có hơi hoài cổ một chút, nhưng vẫn thích thú chuyện đổi thay từ mọi thứ xung quanh.

Trong căn phòng ấm áp, tôi lại mở máy và duyệt Web, bất chợt giai điệu trong video này vang lên, và tôi muốn viết. Tôi cũng không biết mình muốn viết gì nữa. Cứ viết rồi xóa, xóa rồi viết... cứ thế cho đến những dòng chữ này. Có lẽ là cái miên man đó như những cơn mưa, cơn gió, và lòng tôi chỉ muốn lưu lại chút vấn vương trong một khoảng không gian và thời gian của một kiếp người.


Đăng nhận xét

1 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.
  1. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
    Đừng buồn mà tớ buồn lây!
    Năm mới Như ý. ý như vạn sự nhé! Tớ luôn thương bạn, cảm ơn và nhớ ơn...mặc dầu tớ không biết bạn là ai ...chỉ cảm thấy ấm áp lắm bạn ơi!

    Trả lờiXóa