Type Here to Get Search Results !

Tong Hua(Đồng Thoại)

Gửi tặng cho những ai đã từng đi qua chuyện tình dang dở.

Đã rất lâu rồi, rất lâu... tôi sợ phải nghe bài hát này. Tôi sợ, vì mỗi lần nghe tôi chẳng thể nào dừng lại những ký ức về một người bạn của mình. Từng ca từ, từng giai điệu tôi ngấu nghiến để rồi còn lại là sự thẫn thờ mà chẳng hay bài hát đã kết thúc từ khi nào. Những nốt nhạc cứ văng vẳng như ấn thêm vào vết thương lòng đã từ lâu chẳng thể hàn gắn. Âý vậy mà hôm nay vô tình tôi lại nghe, và như mọi lần, trái tim tôi loạn nhịp. Tôi lại viết...


Có những người nhạc sĩ, dù cố viết cả đời cũng chẳng thể để lại cho đời một ca khúc mà người đời có thể gọi tên. Nhưng cũng có những người, dù họ chẳng kiếm cơm bằng nghề viết nhạc, nhưng vì một biến cố đau thương gặp phải, họ viết và được mọi người biết đến. Một lẽ đơn giản, khúc ca đó, giai điệu đó như mũi tên được bay thẳng vào trái tim thính giả. Chẳng cần gì nhiều, một vài nốt nhạc đầu tiên thôi cũng đủ đánh thức sự đồng cảm cùng nhân vật trong bài hát.

Tong Hua(Đồng thoại) là một ca khúc như thế. Ngay từ ngày đầu biểu diễn, nó đã chạm đến trái tim của rất nhiều người và chinh phục họ hoàn toàn. Tôi cũng là một người trong số đó. Bởi:

Anh không nhớ bao lâu
Đã không nghe tiếng em
Vẫn thường kể với anh

Câu chuyện em thích nhất
Anh đã nghĩ rất lâu
Và bắt đầu hỗn loạn
Có phải là anh đã
Làm sai một điều gì?

Cứ mỗi ngày qua đi tôi lại càng thấu hiểu rằng: "cuộc sống ở thời đại bây giờ thật ngắn ngủi". Mọi thứ qua đi quá nhanh, như một cái chớp mắt đã phôi pha hơn 30 năm. Ngẫm mà xét lại, thử hỏi ta có gì và những gì còn lưu giữ theo ta đến tận hôm nay? Có thể tôi có chút tự hào với thành quả là một căn nhà, một mảnh đất, có một chút tiền, có nhiều phương tiện để phục vụ cho cuộc sống và đam mê,... nhưng chẳng gì làm tôi thỏa mãn. Điều duy nhất có thể làm tôi thỏa mãn đó là những phút giây tôi hoàn thành một việc nào đó mà tôi thực sự hài lòng. Và một ngoại lệ đó là Viết - việc ghi dấu những bước chân qua của chính tôi trên bước đường đời.

Ngày ấy, dù tôi có quen một hay nhiều hơn các cô gái tôi cũng chẳng hiểu thế nào là Yêu. Tôi hiểu rằng tiếng "I LOVE YOU" chẳng dễ nói chút nào, nếu có cũng chỉ là lời nói khoác cho đối tượng tạm hài lòng mà thôi, hoặc là nói vì người đó thích nghe câu trả lời như vậy. Có lẽ bởi thế nên phụ nữ được gọi là dại khờ vì "yêu bằng tai". Tôi tự hỏi, trong một kiếp người, ai đó có mấy lần cơ hội và thật lòng nói 3 chữ:"Anh yêu em!"?

Em vừa khóc và nói
Nhưng câu chuyện cổ tích

Đều là lừa dối cả

Tôi nhận thấy người ta ngộ nhận về tình yêu rất là nhiều. Tôi cho đó là sự "ngây thơ" cần có của một thời nông nổi. Sự nông nổi vô vị lợi ấy làm cho "cái gọi là tình yêu" trở nên cháy bỏng hơn, đẹp hơn và thật hơn. Song không có nghĩa đó là tình yêu. Với tôi, khi thứ tình cảm được gọi là tình yêu phải có 3 yếu tố: Thủy chung(chỉ một người), hy sinh và sự tôn trọng.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào lý giải được thứ tình cảm tay 3 hay gì gì đó. Vì tôi cảm thấy trong lòng chỉ có một người thôi dường như cũng là quá khả năng rồi. Để rồi hết lòng với người đó trên cơ sở là tôn trọng nhau, cho dù có thân thiết và sống với nhau bao lâu đi chăng nữa.

Anh chẳng thể nào là
Chàng hoàng tử của em
Có lẽ em không hiểu
Ngày em nói yêu anh
Là bầu trời của anh
Các ngôi sao đều sáng

Là một hoàng tử chẳng phải là một điều dễ dàng. Và nếu có thể tôi cũng xin được không bao giờ là hoàng tử. Thật may, số phận sinh tôi ra chỉ là con một nhà nông... Tôi cũng chẳng có tham vọng cao sang, danh vọng khắp chốn mà tôi chỉ ước vọng những gì tôi phấn đấu là để tôi có nhiều thời gian hơn dành cho gia đình và người thân, được làm những gì tôi yêu thích và có được những điều tôi muốn.

Cho dù tôi đạt được phần lớn những điều ước mong thì cũng chẳng có nghĩa gì khi tôi chẳng thể rước em về nhà với tước hiệu là Vợ. Tôi đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm em. Và khi trái tim tôi rung động cũng là lúc tôi than phiền với em rằng:" Em núp nơi đâu mà kỹ vậy, em có biết vì tìm em mà anh cực khốn khổ lắm không?".

Anh nguyện thành thiên sứ
Trong câu truyện cổ tích
Mà em yêu thích nhất
Đôi tay anh dang rộng
Biến thành một đôi cánh
Để bảo vệ cho em

Một thời dại khờ tôi đã thầm mong giá như mình có thể quay ngược thời gian, vì tôi sẽ biết cách trân trọng mọi thứ đến với cuộc sống mình hơn. Bây giờ thì tôi vẫn khờ dại như thế, tôi vẫn mong muốn có nhiêu đó, nhưng bản thân lại đặt thêm một câu hỏi:"Liệu có cần thiết không khi mà những gì tôi có hôm nay lại được đánh đổi bởi những sai lầm, nông nổi, trải nghiệm và mồ hôi cùng nước mắt.???"

Rất ...rất nhiều những câu hỏi đặt ngược vấn đề như thế. Tôi sai thì tôi nhận, tôi sửa sai. Tôi nông nổi thì thời gian rèn tôi chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn trước khi ra quyết định hay lựa chọn nào đó. Tôi đã mất rất nhiều thời gian, nhưng chưa hề mở lời khóc hận về điều gì đó. Ai đó có thể không tin, nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng rằng định mệnh của mình luôn được bàn tay vô hình nào đó sắp đặt. Những gì chưa đến là do bản thân tôi chưa đủ "kỹ năng" để đảm đương hoặc chưa phải lúc, Thượng đế muốn rèn luyện tôi các kỹ năng cần thiết trước khi trao cho tôi một việc gì đó lớn lao hơn.

Em phải biết tin tưởng
Tin tưởng vào chúng ta
Sẽ giống chuyện cổ tích
Hạnh phúc và vui vẻ
Luôn là kết thúc đẹp

Được sống là cách chúng ta viết nên những truyện cổ tích của chính mình mỗi ngày. Dẫu cho một số phận nào đó phải kết thúc sớm thì với người đó, những ngày tháng đương thời cũng đủ huy hoàng và có gì đáng để nhắc đến. Còn phần lớn chúng ta đều nằm xuống với sự viên mãn, ít nhất là với người đó. Vì chúng ta chỉ có một cuộc đời mà thôi. Chúng ta là độc nhất vô nhị. Thật ngớ ngẩn cho ai đó đang cố biến mình trở thành ai đó. Hãy nói theo cách của bạn! Hãy đi theo cách của bạn!,... Chỉ có như vậy thì bạn mới sống hạnh phúc và vui vẻ. Hãy tin tưởng chính mình! Và...

Cùng nhau ta viết nên
Kết cục của chúng ta.

Đăng nhận xét

1 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.