Type Here to Get Search Results !

Hãy sống với điều quan trọng nhất


Đã bao giờ bạn trải qua giây phút hiểm nghèo đối mặt với tử thần? Đã bao giờ bạn phải lo sợ tính mạng cho một trong số những người thân yêu nhất? Lúc bấy giờ bạn nghĩ gì? Bạn đã từng nghĩ gì và điều đó đã ảnh hưởng như thế nào đến cuộc đời bạn? Cho phép tôi được chia sẻ cùng bạn một vài những suy nghĩ và trải nghiệm của tôi. Tôi hy vọng những chia sẻ này sẽ giúp cho ai đó sẽ tìm ra được điều gì đó thực sự có ý nghĩa với cuộc đời mình.

Câu chuyện thứ nhất: Gia đình


Đó là vào mùa thu năm 1992, khi đó tôi đang sống tại nước Đức. Tôi vừa mới lấy được bằng lái xe ô tô (tôi tốn mất 3000$ để có được chiếc bằng này), tôi có một chiếc xe (cũng tốn hết 3000$).

Trong chuyến đi chơi miền bắc nước Đức vào một buổi chiều sương mù và nhá nhem tối, tôi là người cầm lái, trên xe có thêm 4 người bạn. Trên con đường liên tỉnh, phía đường tôi đi bị tắc rất dài. Cũng chỉ vì vội vã mà tôi đã quyết định cho xe vượt, chỉ trong tích tắc khi chiếc xe của tôi vượt ra đường phía bên kia, tôi mới nhận ra phía trước mình là một chiếc xe contener đang ầm ầm lao tới, bên ngang tôi là chiếc xe tải, phía trước chiếc xe tải là một chiếc xe bus.

Lúc bấy giờ ý nghĩ duy nhất của tôi là “Mình chết chắc rồi”. Tôi chỉ có 3 khả năng: Hoặc lao xuống ruộng, hoặc đâm vào xe contener hoặc tạt vào bên đường và có thể xe tải đè bẹp xe mình vào giữa xe bus. Chỉ trong tích tắc tôi quyết định tạt vào, thật may mắn xe tôi vừa chạm khít hai xe. Ôi! Thế là mình thoát rồi, trên xe ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác của tôi lúc bấy giờ không hiểu sao hết sức bình tĩnh, tôi thấy mình như một anh hùng vừa làm được điều gì đó kỳ diệu.

Nhưng không, chỉ khi đêm về, tôi không tài nào ngủ được, lúc bấy giờ tôi mới thực sự thấy sợ hãi, lúc bấy giờ tôi mới nghĩ “nếu lúc đó mình chết thì sao nhỉ?”

Vâng, thưa các bạn! Đó là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất của đời tôi. Mới ngày hôm qua tôi còn dè chừng cậu bạn cùng phòng (vì cả hai cùng mê một cô bạn gái), tôi đang nghĩ xem cách nào để loại “đối thủ” ra khỏi cuộc chơi. Mới hôm qua tôi còn đang lo lắng sợ hãi về khả năng bị thất nghiệp, mới hôm qua thôi tôi đã quyết định buông thả cuộc đời mình vì không phải lo sợ trở về Việt Nam (lúc đó ai cũng muốn ở lại Đức).

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết được điều gì là quan trọng nhất với mình! Cũng không phải tiền, cũng không phải tình, cũng không phải danh, cũng không phải sự phù hoa ở một nước Châu Âu mà chính là gia đình mình, trong đó có bố mẹ anh em ruột thịt, đó là quê hương, nơi mình đã sinh ra và lớn lên với những gì thân quen nhất. Chính trong khoảnh khắc đó, tôi quyết định trở về Việt Nam. Tôi đã quyết định mình tập trung vào việc lao động và kiếm tiền một cách nghiêm túc nhất và thực sự tiết kiệm (trước đó tôi không có được đồng nào) và tôi đặt quyết tâm sau 5 năm tôi sẽ trở về. Và tôi đã thực sự thực hiện được điều đó, sau 12 năm xa nhà, mùa hè năm 1997 tôi đã chính thức quay trở về quê nhà và cho đến giờ tôi thực sự hạnh phúc về quyết định này.

Câu chuyện thứ hai: Cần phải có một mái ấm cho riêng mình


Khi về Việt Nam, tôi yêu một cô bạn gái (bây giờ là vợ tôi), cô ấy kém tôi 14 tuổi Thú thực tôi rất mải chơi, lúc trẻ tôi cũng đeo khuyên tai, là cổ động viên xịn của đội Vfb Stuttgart, cuối tuần tôi thường phóng xe đến các Disco Rock và thức thâu đêm để nhảy, ngay cả khi tôi gần 35 tuổi rồi mà tôi vẫn chưa muốn lấy vợ. Thế rồi một sự kiện nữa lại xảy ra với tôi, đó là một hôm tôi đi thăm một cậu bạn ở bãi xe Hồ Ba Mẫu, ngay cạnh đường xe lửa. 

Không hiểu thế nào, chắc ôn lại kỷ niệm thời bộ đội vui quá mà khi đi về, lúc qua đường tàu tôi quên mất là đoàn tàu S5 đang lao đến ầm ầm (chỗ tôi qua, lúc bấy giờ chưa có đường chắn), tôi chỉ nghe một tiếng hét thất thanh và theo bản năng, tôi vứt xe máy và ngã ra bên đường. Một lần nữa tôi thoát chết. Ngay ngày hôm sau tôi có ngay một quyết định mới: quyết định cưới vợ. 

Vâng, thưa các bạn, lúc đó điều quan trọng nhất với tôi, đó là mình cần phải có một gia đình riêng để yêu thương, để quan tâm và sống.

Câu chuyện thứ 3: Con mình là nhất


Khi con trai tôi được 5 tuổi, tôi mải mê kiếm tiền, cuộc sống gia đình của tôi không phải là không có sóng gió, tôi đi nhiều, kiếm được cũng khá, chỉ có ít quan tâm đến con và gia đình mà thôi. Buổi sáng tôi thường chở cậu con trai đầu (lúc đó tôi mới có một cháu) đi học, một hôm xe tôi bị hỏng, tôi phải dừng lại để sửa, cũng vì vội vã, tôi bảo con đợi bên đường một lát để bố qua đường mua thuốc. 

Nhưng tôi có ngờ đâu, cậu con chạy theo và những tiếng thất thanh la lên, quay lại đã thấy con mình ngã lăn ra đường vì một chiếc xe máy lao thẳng vào con. Tôi quay trở lại đỡ con lên, người tôi run lên, tôi không biết cảm giác của mình lúc đó thế nào, nhưng ý nghĩ lóe lên trong óc tôi lúc bấy giờ “con mình là nhất”. Tôi ôm con vào lòng và tự hứa bố sẽ sống và quan tâm đến con, chăm lo cho con. Đó là điều tôi tôi đã làm gần 10 năm nay, tôi trở thành một người bố, người chồng gương mẫu. Bởi vì tôi biết: con tôi, gia đình tôi là quan trọng nhất!

Câu chuyện thứ 4: Biết được điều gì là quan trọng nhất


Ở Hàn Quốc có một công ty, công ty này có một dịch vụ đặc biệt, đó là làm tang lễ cho người sống. Họ làm dịch vụ trọn gói cho mỗi người đang sống. Họ đưa bạn vào nhà lạnh, làm vệ sinh, đưa vào hòm áo quan, tổ chức lễ viếng, đọc điếu văn. Thời gian kéo dài 2 tiếng. Rất nhiều công ty đã chấp nhận bỏ ra một số tiền là 1000$ cho mỗi người nhân viên tham gia vào dịch vụ này. Vâng, thưa các bạn, hiệu quả không ngờ, hầu hết mọi người đều làm việc tốt hơn và sống tốt hơn sau “đám tang” đó. Họ hạnh phúc hơn bởi vì họ biết được điều gì là quan trọng nhất.

Con người chúng ta thật lạ: hầu hết chúng ta đều dành thời gian và công sức của mình cho những thứ vớ vẩn! Chúng ta sống mà không hề biết điều gì thực sự là quan trọng nhất.

Chúng ta dồn công sức vào những việc để đến lúc đạt được nó rồi thì mới ớ ra đây không phải là điều mình thực sự theo đuổi, chúng ta không hạnh phúc về những gì chúng ta đạt được.

Con người chúng ta thật lạ: ai cũng cho điều mình nghĩ là đúng. Những ai không nghĩ, không cư xử giống mình thì chúng ta cho họ là sai, là chống đối và chúng ta quyết chiến đến cùng cũng chỉ vì để “tôi đúng”. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng ly dị, biến bạn thành thù, đó cũng là nguyên nhân của các cuộc chiến tranh muôn thủa.

Bạn chỉ đúng với góc nhìn của bạn, với tôi thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Vậy tại sao bạn lại cứ bắt tôi phải đồng ý với bạn, nghe theo bạn, làm theo bạn. Chúng ta ra sức tranh luận, biện hộ, bôi xấu, gây áp lực, đe dọa chỉ để cuối cùng chứng tỏ rằng “mình đúng”. Chẳng nhẽ mình đúng quan trọng thế sao? Chúng ta thà hy sinh sức khỏe của mình và của người khác, vứt bỏ hết tất cả chỉ vì mình đúng?
Sống là phải có sai lầm, không có sai lầm chỉ là tồn tại. Tôi đã từng phạm một sai lầm nghiêm trọng trong lãnh đạo.


Câu chuyện thứ 5: Con người chứ không phải hành vi


Năm 2005 tôi có dịp làm giám đốc chi nhánh Hà Nội cho một công ty truyền thông tại Tp.HCM. Tôi có một cô nhân viên rất giỏi nhưng lại thiếu khiêm tốn. Một hôm tôi nhận một tin nhắn từ cấp trên của tôi (CEO) rằng nên cho cô ấy nghỉ. Thay bằng việc nói thẳng với cô ấy rằng cô ấy nên nghỉ thì tôi lại đưa tin nhắn đó cho cô nhân viên đó xem. Và các bạn có biết tại sao tôi làm vậy không? Tôi vẫn muốn cô ấy nghỉ nhưng lại chĩa mũi dùi sang CEO của tôi. Thế là cô ấy làm toáng lên, và một cuộc chiến toàn công ty bắt đầu nổ ra, mọi người lập thành phe phái, đấu đá, nói xấu nhau và công ty tan rã từ đó. Nhưng cũng may, chỉ sau một thời gian ngắn tôi đã có dịp xin lỗi cô nhân viên đó, xin lỗi mọi người và tôi thừa nhận mình là một lãnh đạo yếu kém và tôi xin từ chức.

Và lạ thay, khi làm điều đó tôi thực sự thanh thản.

Làm người, ai cũng có phần “con” và phần “người”. Tại sao chúng ta lại không tôn trọng nhau, tại sao chúng ta lại không thể yêu quý và sống chung với sự khác biệt được nhỉ?

Và có một lời khuyên có giá trị: khi ai đó làm mình phật lòng, chúng ta cần phải tách biệt hành vi của họ với con người họ. Chúng ta có thể không đồng tình với hành vi của họ nhưng chúng ta phải tôn trọng con người họ. Chúng ta có thể phê phán hành vi nhưng phải tôn trọng con người của họ, cho dù thế nào chăng nữa. Chúng ta thường đánh đồng hành vi với con người là một. Đó thực sự là một mô thức sai lầm quan trọng trong việc ứng xử giữa người và người.

Khi theo dõi phiên tòa Nguyễn Đức Nghĩa tôi đã bật khóc một mình. Tôi rất thương cho những người đang sống của cả hai gia đình và tôi rất thương…chính thủ phạm, kẻ giết người dã man, ghê rợn. Tôi đặt mình vào nỗi đau của bố mẹ Đức Nghĩa, bố mẹ nạn nhân và vào chính hung thủ, tôi mới hiểu rằng hành vi của Nghĩa thực sự phải trừng phạt, nhưng con người của Nghĩa thật đáng thương, cậu ấy cũng là con, là một sinh viên, một người bình thường. Tôi tách biệt giữa hành vi của cậu ấy và con người cậu ấy.

Về điều này, tôi cũng từng có trải nghiệm khi tôi 18 tuổi, lúc tôi vào quân đội. Tôi đóng quân ở Nha Trang, tôi có một bà mẹ nuôi, bà rất đau khổ vì có một cậu con trai là tướng cướp vào tù ra tội, khi anh ra tù tôi lại rất thân với anh, thậm chí tôi còn rất ngưỡng mộ anh ấy ở một số cách sống như sự cao thượng, sự hiếu thảo và sự hy sinh vì chiến hữu.

Và tôi hiểu, với tôi điều quan trọng nhất là con người chứ không phải hành vi.

Nếu bạn biết được điều gì là quan trọng nhất đối với mình, bạn sẽ tự thay đổi, bạn sẽ dành thời gian cho những gì thực sự có ý nghĩa nhất. Bạn sẽ không quan tâm nhiều lắm đến chuyện đúng sai của bản thân mình và của người khác. Bạn sẽ rộng lượng hơn và biết tha thứ hơn.

Chúng ta thường áp đặt suy nghĩ và ý kiến của mình vào người khác. Chúng ta thường hay dùng “thiện chí” để che đậy cho cái tôi của mình. Vì sao biết bao bạn trẻ đã quyết định tự tử? Cũng chỉ vì bố mẹ cấm đoán tình yêu, mạt sát con cái vì điểm kém. Điểm kém quan trọng thế sao? Chúng ta đã không thèm đếm xỉa đến cảm xúc tâm tư của người khác mà cứ khơi khơi đem cái của mình bắt người khác phải theo.

Nếu bạn biết điều gì là quan trọng nhất, bạn sẽ ngừng rất nhiều việc bạn đang làm. Thôi kiện cáo, thôi tranh dành, thôi bôi xấu, thôi phán xét…Bạn sẽ cao thượng hơn, yêu thương nhiều hơn, rộng lượng hơn, biết lắng nghe và tôn trọng người khác hơn và…chính bạn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều!

Câu chuyện thứ 6: Biết sai, Biết nhận sai và Biết sửa sai


Tôi có một ông chú, con gái ông rất xinh và đang có một gia đình hạnh phúc. Chỉ vì ông luôn phê phán cậu con rể mà cô con gái phải li dị và đem hai đứa con về ông bà ngoại. Ông ấy bắt đầu một cuộc chiến kiện cáo và nói xấu con rể, ông ấy bỏ ra 200tr VND để thuê luật sư chỉ để chứng tỏ “thằng con rể là sai, là đểu”. 5 năm rồi tình trạng như vậy, ông ấy gầy rộc hẳn đi, các cháu thì sống thiếu bố, cô con gái thì ngày càng già, càng xấu, càng vất vả và cô đơn. Chẳng nhẽ ĐÚNG SAI quan trọng thế sao? Với ông điều gì là quan trọng nhất? Công lý? Danh dự? Tôi thì tôi nghĩ khác, đơn giản là ông đã không biết điều gì là quan trọng nhất với mình. Có thể ông coi ý nghĩ của mình là quan trọng nhất. Tại sao ông không nghĩ là hạnh phúc của con gái, của các cháu là quan trọng nhất và chấp nhận mình sai nhỉ?

Với tôi, tôi vẫn từng đeo đuổi ý tưởng làm một chương trình truyền hình “Vâng, tôi sai! Tại sao không?”

Tôi vẫn thường tách mình ra làm người thứ hai, tôi quan sát hành vi của mình, tôi mới nhận ra mình có rất nhiều hành vi không tốt. Tôi cũng tham lam, ích kỷ và hèn hạ, trong sâu thẳm tôi có nhiều ý nghĩ không trong sáng nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra tốt đẹp. Nhưng trong sâu thẳm, nhờ có lương tâm tôi biết con người tôi là một người đáng kính trọng và đáng mến, và tôi tin tất cả con người chúng ta đều vậy.

Câu chuyện cuối cùng: Thức tỉnh giá trị bản thân


Tôi có một anh bạn, do những sai lầm về quản lý kinh tế mà anh phải nhận án 10 năm tù. Với nhiều người thì nhà tù là nơi mà họ vừa kinh sợ và dễ quay lại nhất thì với anh, khi bước vào nhà tù, ý nghĩ đầu tiên của anh là “mình sẽ có 10 năm nghỉ mát, tự do, thanh thản với đời, mình sẽ dành thời gian để học, để thiền và suy ngẫm”. Trong nhà tù anh được tất cả mọi người kính trọng, từ đầu gấu, tử tù đến quản giáo. Sau 3 năm ở tù, có một người phụ nữ đến xin được cưới và anh khi ra tù anh đã có hai đứa con.

Ngày ra tù anh là người giỏi cả 5 ngoại ngữ, anh thành lập một công ty sách chuyên cung cấp sách cho trẻ em và sống đẹp. Tôi rất ngưỡng mộ anh. Thỉnh thoảng anh lại chat với tôi, đó là những lúc anh đang đi hội chợ sách ở Paris, New York, Frankfurt, Bacelona…

Vâng, thưa các bạn! Cuộc đời chúng ta ai cũng sẽ gặp chuyện này chuyện khác, lúc thì rủi ro, lúc thì bất hạnh, lúc thì sai lầm, lúc thì đau khổ, tai nạn, mất người thân…Điều đó không hề quan trọng! Điều quan trọng không phải là những gì xảy ra đối với bạn mà là điều quan trọng nhất chính là cách bạn nghĩ, bạn ứng xử đối với những điều đó mà thôi.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.