Type Here to Get Search Results !

Những điều nghịch lý ở những người đấu tranh dân chủ ở xã hôi Mỹ

Một nghịch lý to lớn mà xã hội loài người đã, đang và sẽ còn đối diện đó là, Người ta vui mừng bỏ phiếu để lập ra chế độ, song người ta lại hy vọng về cái gọi là dân chủ. Ai đó có thấy phi lý không?

Mình bầu ra một nhóm người cai trị mình, mà mình đòi là chủ của mấy thằng đó, trong khi mình nai lưng ra nộp thuế để nuôi mập chúng nó. Phi lý không?

Thế thì coi việc đòi dân chủ là chuyện ngược đời, trò hề được không nhỉ? Và bao con người mở mồm ra là đòi dân chủ có phải là những gã hề không nhỉ?


Một đất nước nó để yên cho cái đám lộn xộn 3 que hoành hành được, nó chỉ là 1 thành phần thiểu số trong hơn 300 triệu con người mà còn thế, thì ngoài kia có bao nhiêu tổ chức, đảng phái, nhóm lợi ích tự tung tự tác. Hoa Kỳ luôn tự hào là nền pháp chế, nhưng những gì đang phơi bày cho thế giới thấy thì đó là nền pháp chế bạc nhược trước lợi ích quốc gia, trị an xã hội và bị cắm sừng bởi cái gọi là tự-do, dân chủ cuội. Tôi thích Trump nhưng anh ta quá đơn độc giữa những con sói già chính trị gạo cội trên đất Mỹ. Và chính vì đơn độc, đả phái mà mọi quyết định trở nên chậm chạp trước những thách thức to lớn của đất nước và thời cuộc...

Cho đến thời điểm này của cuộc đời tôi, tôi khẳng định rằng, nơi nào nói về dân chủ, kể cả những thằng mang tên dân chủ,... thì đều là chỗ Phi dân chủ, la tập hợp của những con người phi dân chủ nhất; là chỗ của những thằng hề và những điều lố bịch.

Một con người tử tế luôn biết trách nhiệm và bổn phận của mình đối với bản thân, gia đình và xã hội. Họ chăm chỉ, không ngừng nỗ lực để phấn đấu và hoàn thiện để tốt hơn. Họ không bao giờ có thời giờ đi nói phét, kéo bè kéo cánh, chia đảng phái để đấu đá lẫn nhau... Họ an phận và chấp nhận những thử thách mà cuộc đời gửi đến với họ. Và họ không bao giờ ảo tưởng về cái gọi là tự do dân chủ. Điều họ cần và tha thiết nhất chính là Độc lập - Tự do - Hạnh phúc. Mọi thứ trở nên tồi tệ khi cái tôi của một ai đó lớn dần lên. Để đạt được mục đích của mình, bao sự hi sinh không đáng có trải thảm đỏ bằng xương máu của bao người. Tôi gọi đó là tình trạng "không ăn được thì đạp đổ". ĐCS cũng thế, Tư bản cũng chẳng hề thua kém.

Tôi ngạc nhiên khi con người ta sống trong cái chế độ tư bản bị bóc lột sức lao động đến cùng cực nhưng họ vẫn sẵn sàng làm con chốt thí mạng cho cái chủ nghĩa tưởng chừng như "có nhân quyền" lắm ấy. Họ được cho ăn như những con trâu con bò và chút khích lệ để ra sức kéo xe, kéo cày. Điều ngạc nhiên ở đây là những con trâu bò ấy cực kỳ hãnh diện khi mình vinh dự được tham gia, làm vui lòng những người chủ của chúng. Rồi bao gian khó, khổ cực, buồn đau, căm hờn họ lại dành cho đồng bào, quê hương và tổ quốc của họ. Đó là điều phi lý nhất mà tôi từng biết. Hỏi những cái đầu tự cho là thông minh, khôn ngoan và thâm nho ấy lương tri và trí tuệ ở đâu khi hành động như vậy?

Thế mới thấy cái bản chất "hèn với giặc ác với bản thân, đồng bào" là như thế nào? Đó cũng là điều nực cười nhất mà cuộc đời tôi từng biết đến.

Tôi cũng cố gắng lý giải trên mọi phương diện để ráng cho hiểu là làm thế nào những con người ấy lại thấy vui và phấn khích khi thấy tổ quốc, quê hương của họ chìm ngập trong hỗn loạn và mất trật tự? Để rồi khi họ bị quây trong đám lộn xộn ấy, họ tìm cách trốn chạy thay vì đứng lên góp tiếng nói cho điều họ căm phẫn và tranh đấu. Nó dương như là thú vui bệnh hoạn của những kẻ điên cuồng. Nó như trò chơi man rợ, cảm giác mạnh của những kẻ có tâm trí xấu xa. Họ vui khi máu từ đâu đó chảy ra. Họ hớn hở khi thấy cảnh những con người chạy ngược chạy xuôi để tìm lối thoát. Họ phấn khích khi thấy những cuộc hỗn chiến, đập phá trong điên loạn của những dòng người. Và nhếch mép cười khi thấy những giọt nước mắt gian trá tuôn rơi. Và họ tự hào khi là kẻ đào tẩu thành công trước những mối họa mà rất có thể là do chính họ là người khởi xướng. Đó thực sự là cái bệnh kinh niên, phi nhân tính và đáng nguyền rủa khi nó trú ngụ đâu đó trong những kiếp người.

Buồn vì thế giới ngày càng tiến bộ về khoa học công nghệ, và mọi thứ được tối tân, tiện nghi hơn. Nhưng chỉ có con người ta thì thời nào cũng vậy. Chẳng văn minh hơn, chẳng văn hóa hơn mà ngược lại, họ vẫn vậy với cái bản tính, cái thú tính như những loài vật khác.

Chính vì thế, đừng nói với tôi về dân chủ. Vì với tôi, đó là thứ xa xỉ và chỉ trong não trạng của những con người chẳng tử tế gì. So với Dân chủ, tôi tin cái gọi là Do dân, vì dân hơn, nó có vẻ thực tế hơn nhiều và nó đúng với cái cùng đích của bất kỳ thể chế nào. Dân phải là gốc và mọi thứ là để cho đời sống của người dân trở nên tốt hơn. Nó hoàn toàn khác với cái gọi là dân chủ, nghe hai chữ đó thôi cũng có thể cảm nhận được rất nhiều điều tiêu cực hơn là những gì tích cực.