D
Dạo này không hiểu sao tôi cảm thấy khó có thể viết được một bài cho tử tế. Tự hỏi bao tâm huyết đi đâu về đâu, hay ngôn từ nơi nào sao chẳng ló ra cho mình nhờ. Thực sự viết một bài với tôi lúc này chẳng phải chuyện dễ dàng chút nào. Thôi thì nghĩ sao viết thế.Như tiêu đề, điều tôi trăn trở bấy lâu nay gói gọn chỉ một chữ... "Tỉnh". Tỉnh ở đây là thức tỉnh, tỉnh táo.
Có giai đoạn tôi viết rất nhiều về đề tài truyền thông; song tôi cũng chọn cho mình cách đứng ngoài các luồng để nhìn nhận về thế giới quan của mình, để rồi từ đó điều chính phương hướng cho mình và những năm sắp tới. Tôi càng đọc, càng tìm hiểu, càng suy càng xét lại thấy càng... loạn.
Tôi tự vấn:
1/ Mình quá chậm so với tốc độ phát triển công nghệ hay mình trở nên cổ hủ trước sức trẻ cùng với thời thế đang chuyển mình nhanh chóng?
2/ Liệu đại dịch và những diễn biến thời tiết ngày càng cực đoan, diễn biến hòa bình ở một số nơi đang như những ngòi nổ âm ỉ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào?
3/ "Bình thường mới" có lẽ là cụm từ "đáng sợ" hay nó dẫn đưa con người quay về với chính "căn nguyên" của mình?
4/ Internet ngày càng phổ biến, các trào lưu xu hướng liệu có phải là giá trị thật mà đa phần mọi người quan tâm, hay nó chỉ là thị hiếu của một số người, chiêu trò của truyền thông và những người quan tâm đến "lợi nhuận"?
5/ Thế giới web đang bị chi phối bởi quá nhiều SEO với những từ ngữ cường điệu, quảng cáo, mánh lới lừa gạt với muôn hình vạn trạng cách tinh vi.
6/...
Có quá nhiều những câu hỏi tương tự khiến tôi quay cuồng, nó chi phối tôi cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Khi chúng ta có người thân và đứng trước nỗi lo sợ phải mất đi thì chúng ta mới biết trong cái thế giới này, điều gì mới đáng để trân quý và tiếc nuối. Nó dạy - nhắc bảo chúng ta từng khắc từng giờ, từng ngày rằng điều gì là quan trọng nhất, đáng để lưu tâm nhất. Bạn chẳng thể nào buông bỏ điều gì khi bạn chưa một lần nắm trọn nó trong tay. Đại dịch và thời tiết chính là hai trong nhiều thứ xâm chiếm tâm trí và gây ra nỗi hoang mang tột cùng khi bạn ngoảnh lại nhìn những người thân của mình. Nỗi lo sợ đó làm hao mòn tâm trí và hao gầy đi thể xác bạn cách gián tiếp, trực tiếp hơn nó có thể lấy đi tính mạng của bạn và nhiều người nữa cách nhanh chóng.
Rồi thời thế cũng theo hai yếu tố đó mà ảnh hưởng và phải đổi thay. Thế giới quan của bạn bỗng chốc trở nên hoang vắng như những con đường trong những ngày giãn cách. Bạn lạc quan và cho rằng internet giúp bạn giết thời gian? Đến ngày nhận tin nhắn trả thủ thứ hóa đơn, liệu ai đó có còn đủ lạc quan để nghĩ hay tìm cách giết thời gian nữa hay không. Cuộc sống của mỗi người phụ thuộc phần lớn vào những người xung quanh. Thật lố bịch khi ai đó dám tự tin tuyên bố rằng bản thân có thể tự thân lo liệu được tất cả, rằng bản thân làm chủ sinh mệnh của mình. Ừ thì cũng có không ít thanh niên dám vỗ ngực xưng tên đại loại như vậy, thông cảm thôi vì các em ấy đã có và đã biết trời cao đất dày là gì đâu.
Tuy vậy, đó vẫn chưa phải là những điều khiến tôi buồn chán nhất.
Sẽ thật khó khi internet đang trở thành điều thiết yếu với mỗi người. Nhưng "rác" từ internet ngày càng đếm không xuể, cứ ngày này qua tháng nọ đập vào mắt, vào tai mình thì phải làm sao? Có lẽ chẳng riêng gì tôi, mà rất nhiều người đã-đang ngày càng cảm thấy chán ghét những tin tức giật gân, thông tin cãi vã của hotgirl này, nghệ sĩ hay doanh nhân kia, các quảng cáo ngày càng nhiều, vấn nạn lừa đảo mạng cũng trở nên tinh vi hơn,... Khi dấn thân vào một thế giới với đầy rẫy những cạm bẫy như vậy, liệu có mấy ai đủ "Tỉnh" để nói không, để tự phòng bị cho mình? Đó chẳng phải là điều phiền muộn đáng để nghiêm túc xem xét sao?
Tôi thích cái cụm từ "Bình thường mới" song nó cũng làm tôi thấy lo ngại. Tại sao?
Tôi thích là bởi nó giúp tôi và mọi người nhìn nhận lại mọi thứ xung quanh, sắp xếp và đưa cuộc sống về trật tự mà trong đó, sức khỏe là ưu tiên hàng đầu, cho bản thân và người thân. Nó nhắc và giúp tôi sửa đổi nhiều thói hư tật xấu bấy lâu tôi cứ ngỡ nó chả nhằm nhò gì. Nó cũng giúp tôi nhìn nhận các mối quan hệ cách đúng đắn hơn, biết quan tâm, biết chia sẻ và bao dung hơn với mọi người. Từ đó, tôi có cái nhìn bao dung hơn và trân quý hơn những gì mình đang có.
Tuy vậy, tôi cũng lo ngại vì dịch bệnh vẫn là dấu hỏi chưa có hồi kết, không biết đến khi nào mới cho người ta cái cảm giác an lành như đã từng. Thời tiết, thiên tai cũng đang trở thành điều bình thường mới. Nó không tốt cho sức khỏe mọi người nói riêng và muôn loài nói chung. Lấy ví dụ như vùng cao nguyên chỗ tôi, bình thường cứ đến tháng Chạp là cái lạnh se buốt bắt đầu râm ran, áo ấm nệm chăn cứ phải trùm kín đến tận 8h sáng hôm sau. Đỉnh điểm là những ngày sau giáng sinh đến sau tết, sớm lạnh ngày nắng chiều mưa, một ngày 4 mùa cứ đến hẹn lại lên. Ấy thế mà hai, ba năm trở lại đây, đến giáp tết rồi mà trời trở gió, nóng lạnh thất thường kéo dài đến tận tháng 4. Chưa hết, mùa màng cây cối cũng đảo điên, côn trùng dịch bệnh cũng gây hại không ít, thêm vào giá cả tăng cao khiến cái khó của người nông dân, người sản xuất càng thêm phiền muộn.
Nói cho vui một chút, tôi biết phải sống sao?
Nói thì nói thế chứ phận ai sống sao thì cứ tiếp tục thôi. Than thở hay trách móc không phải là cách tốt để sinh tồn. "Thức tỉnh" và "tỉnh táo" mới là điều nên làm và đáng để đầu tư để tăng cường kháng thể bảo vệ mình trước vô vàn cạm bẫy chẳng biết ngày nào gõ cửa mình.
Thức tỉnh để thấy bản thân còn khiếm khuyết, để tu để sửa, hàm dưỡng bản thân.
Tỉnh táo để biết phân biệt đúng-sai, thật-giả.
Tỉnh để an nhiên, tự tại, an lạc trong kiếp nhân sinh ngắn ngủi này.
Và đừng quên, thông tin càng nhiều, công nghệ càng phát triển thì càng phải... Tỉnh./.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.