Tôi sinh ra ở một vùng quê nhỏ, nơi có con sông huyền thoại mang tên Krông Ana. Ở quê tôi, người ta gọi Krông Ana là sông mẹ và Krông Nô là sông cha. Tôi chưa thấy sông cha. Tuổi thơ tôi được dưỡng nuôi bởi sông mẹ. Và ký ức về thời thơ ấu của tôi cũng quẩn quanh, thoát ẩn thoát hiện hình ảnh con sông mẹ dấu yêu. Bởi đong đầy những ngày thơ ấu của tôi là những khúc ca mẹ ru tôi bên nôi, là những lời ca trên cái nương cái rẫy, hay đôi lúc là những buổi chiều tà chị em tôi ngồi ở hiên nhà ôm nhau mà trông mà ngóng ba mẹ từ phía xa đi về....
Nghe mọi người trong gia đình kể lại là ngày đó tôi yếu lắm. Có lần suýt mất mạng vì chơi và nghịch bẩn. Mẹ tôi nói, may cho tôi là gặp thầy gặp thuốc chứ không bây giờ đã ở trên bàn thờ với ba luôn rồi.
Năm ấy tôi chưa tròng 1 tuổi, hình như là 7 hay 8 tháng tuổi gì đó, tôi nghe mẹ bảo vậy. Mẹ nói lúc ấy nội tôi giận lắm. Nội giận vì cháu đích tôn của mình không được chăm lo đàng hoàng. Nội giận, nội là ba mẹ rồi bồng tôi theo về thị xã.
Từ đó cho đến năm ba tôi mất, tôi ra thị xã sống với gia đình nội. Gia định nội đông người, tuy có người chết rồi, nhưng anh chị em cũng hơn chục người. Thêm tôi nữa...cuộc sống ở nhà nội cũng chẳng khá hơn là mấy. Nhưng được cái tôi được nội yêu thương và chẳng phải mó tay chân vào việc gì cả.
Thời gian tôi ở gia đình nội là nhũng ngày tháng trôi qua lặng lẽ. Nó qua đi lặng lẽ và quá bình yên. Bình yên đến nỗi ký ức tôi hôm nay chẳng có gì về những ngày tháng đó cả. Họa may tôi chỉ nhớ bị vài lần chó cắn, đạp phải chiếc đinh to đùng đến bây giờ vẫn còn những vết sẹo vẫn theo tôi cùng năm tháng.
Điều tôi buồn nhất là tôi cảm thấy thiếu vắng tuổi thơ. Tôi chẳng thể nhớ và cũng chẳng hiểu cái gọi là gia đình. Gia đình là một định nghĩa, cái gì đó mơ hồ và rất khó hình dung trong tôi. Có lẽ vì thế mà vô tình hình thành trong tôi cái suy nghĩ bàng quan ở hầu hết mọi vấn đề. Tôi cố đọc nhiều sách, tìm hiểu đủ mọi cái mà tôi quan tâm, hay cần lý giải cho vấn đề mình gặp phải.
Đọc đến đây, bạn sẽ nghĩ tôi thật tầm phào khi mất thời gian để kể về cái thời cởi truồng tắm mưa ấy. Với tôi, tôi không có quyền chọn lựa. Nếu chọn lựa, tôi sẽ chọn được ở lại và sống với ba mẹ. Dẫu cuộc sống đôi lúc thiếu cái ăn cái mặc...và nhiều thứ khác, nhưng cái tôi cần là một gia đình, nơi tôi được sinh ra, nơi ấy có ba mẹ, có chị và các em tôi.
Một đứa trẻ bất hạnh là khi chúng được sinh ra và phải xa chính tổ ấm của chúng. Dẫu mai này ở đâu, làm gì và trở thành người như thế nào thì trong lòng luôn cảm thấy hụt hẫng, bởi một phần ký ức tuổi thơ đã không còn...và chẳng gì có thể bù đắp lại được.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.