Nước mắt sẽ rơi không còn ai thấy
Đắng cay ngồi đây nhìn về nơi ấy
Tiếc những tháng năm đã chôn vùi..."
Tôi lang bang trên phố , chiều nay sao mà lạnh quá. Những cặp tình nhân đưa nhau đi qua phố dài , trông họ thật hạnh phúc. Tiếng gió vẫn rít từng đợt ùa vào tai …trên con dốc dài xe tôi đi tới. Trời tối tự bao giờ , phố lên đèn sáng rực một góc trời .
Đêm vắng canh thâu mộng hóa sầu
Ngoài hiên ti tách rớt mưa ngâu
Chờ , trông , mong , ngóng hoài đâu thấy
Người đến nơi đây mộng hóa sầu..
Ai sớm sớm chiều chiều rung lặng gió
Ai đợi chờ mỗi tối ánh trăng tan
Ai ong nhớ khi con đường vắng lặng
Ai ngậm ngùi khi năm tháng trôi nhanh.
Ngày xưa đó sao quá xa xôi
Sao quên lãng trong bồi hồi mong nhớ
Sao ra đi trong nỗi buồn ngờ ngợ
Sao không về dù chỉ một lần thôi.
Làm sao em hiểu được lòng anh
Khi vết thương kia mãi chẳng lành
Ngàn lần đau xót đành chôn kín
Nhìn thấy em cười nhói tim anh.
"Nếu hạnh phúc có trên trần gian... thì hạnh phúc với anh chỉ là được bên em yêu thương từng giây phút êm đềm..." Chiều nay cafe nghe bài hát quen thuộc mà sao thấy lòng xót xa quá...lòng cứ bâng quơ mãi không nguôi.
"Nếu không có em trong đời anh... thì ngày qua với anh chỉ là kỉ niệm và niềm vui cùng cùng nỗi nhớ khép lại ..." vẫn biết chia tay là hết mà sao lòng lại buồn đến vậy. Xa là nhớ, gặp lại thương... rồi bao ký ức cứ tràn về thì biết làm sao... Một thoáng ta lại ước:" giá như mình có thể là cỏ là hoa, vô ưu mặc cho gió cho mưa đẩy đưa, và ta cứ lay cứ ngả theo như sự mỏng manh yếu đuối vốn có của mình.
Trở về với hiện tại của mình ta mới hiểu tất cả cũng chỉ là những giấc mơ màu hồng, mà đôi lúc giấc mơ ấy đi qua đời ta, ta vô tình bắt lấy mà không biết phải làm thế nào để giữ cho giấc mơ ấy mãi bên mình. Ta hiểu rằng, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Giấc chợt đến rồi cũng ra đi mỗi khi ta tỉnh giấc. Bây giờ ta cũng thế ...tỉnh "ngủ" sau một đêm dài giông bão.
Có người nói rằng: "bất kì ai đến với bạn hay rời khỏi thì cũng có một lý do nào đó.." đến bây giờ thì tôi cũng đã thấm thía lắm câu nói ấy. Em cũng thế, em xuất hiện và đi qua đời tôi như một định mệnh tiền kiếp nào đó. Có thể tôi và em có duyên nhưng không có phận. Dù sao, ký ức trong thời gian ta bên nhau cũng làm tôi ấm lòng mỗi khi nghĩ về và xem đó như là một phần của cuộc đời mình, ...là một phần của tôi ngày hôm qua.