Tôi bắt gặp bài hát này trong một ngày mưa tầm tã của đầu tháng 9. Tôi lặng yên lắng nghe. Rồi những tự đáy lòng trào lên những cảm xúc lạ thường. Tôi cảm thấy tủi thân. Tôi ước giá như cuộc đời mình có một chút may mắn hơn thì tôi sẽ ước có nhiều thời gian ở bên người cha của mình. Dù chỉ là một giấc mơ.
Nào có được, thời gian lặng lẽ trôi và tôi lớn dần. Bước vào cuộc đời với biết bao điều mới lạ. Bao khó khăn đến, vấp ngã ngày một nhiều hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ khóc, chưa một lần gục ngã trước bất cứ điều gì. Những trải nghiệm ngày một nhiều hơn, nhưng trái tim tôi luôn cảm thấy có một lỗ hổng. Lỗ hổng đó không sao khoả lấp hết được. Tôi khóc, khóc thật nhiều ... nhưng không dám khóc to. Tôi thầm nhủ "một thằng con trai nào có thể rơi lệ". Và dòng cảm xúc ấy ngày càng lớn dần. Cho đến một ngày tôi chẳng thể chịu nổi nữa.
Tôi đến với cha. Đối diện với tôi chỉ là tấm bia mộ lâu ngày đã rêu phong. Tôi oà khóc nức nở. Cha vẫn lặng im. Tôi đoán cha đang nhìn tôi, ông muốn nói điều gì để an ủi đứa con của mình. Nhưng làm sao tôi có thể nghe được những gì cha tôi nói chứ?
Tôi càng cảm thấy lạnh lẽo hơn khi cơn mưa chiều chợt đến. Tôi muốn chạy trốn khỏi cơn mưa ấy. Nhưng bước chân tôi không muốn dời đi. Tôi muốn nói, muốn tỏ bày hết những gì bao năm dồn nén trong lòng. Tôi muốn nói " Con cần cha, con thèm những cái ôm, những lời mắng chửi mỗi khi con lầm lỗi. Con cần những cái vỗ về, những cái vỗ vai thầm nói với con rằng "hãy tiến lên", đừng lùi bước".
Viết những điều này mà sao lòng tôi cay đắng quá. Tôi phải làm sao? - Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết ráng mà sống. Sống một cuộc sống thiếu cha; sống vì chính mình và sống vì một ngày tôi làm cha không xa.
Nào có được, thời gian lặng lẽ trôi và tôi lớn dần. Bước vào cuộc đời với biết bao điều mới lạ. Bao khó khăn đến, vấp ngã ngày một nhiều hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ khóc, chưa một lần gục ngã trước bất cứ điều gì. Những trải nghiệm ngày một nhiều hơn, nhưng trái tim tôi luôn cảm thấy có một lỗ hổng. Lỗ hổng đó không sao khoả lấp hết được. Tôi khóc, khóc thật nhiều ... nhưng không dám khóc to. Tôi thầm nhủ "một thằng con trai nào có thể rơi lệ". Và dòng cảm xúc ấy ngày càng lớn dần. Cho đến một ngày tôi chẳng thể chịu nổi nữa.
Tôi đến với cha. Đối diện với tôi chỉ là tấm bia mộ lâu ngày đã rêu phong. Tôi oà khóc nức nở. Cha vẫn lặng im. Tôi đoán cha đang nhìn tôi, ông muốn nói điều gì để an ủi đứa con của mình. Nhưng làm sao tôi có thể nghe được những gì cha tôi nói chứ?
Tôi càng cảm thấy lạnh lẽo hơn khi cơn mưa chiều chợt đến. Tôi muốn chạy trốn khỏi cơn mưa ấy. Nhưng bước chân tôi không muốn dời đi. Tôi muốn nói, muốn tỏ bày hết những gì bao năm dồn nén trong lòng. Tôi muốn nói " Con cần cha, con thèm những cái ôm, những lời mắng chửi mỗi khi con lầm lỗi. Con cần những cái vỗ về, những cái vỗ vai thầm nói với con rằng "hãy tiến lên", đừng lùi bước".
Viết những điều này mà sao lòng tôi cay đắng quá. Tôi phải làm sao? - Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết ráng mà sống. Sống một cuộc sống thiếu cha; sống vì chính mình và sống vì một ngày tôi làm cha không xa.