Tôi, một cô gái xấu xí đúng nghĩa. Tôi cao 1,49m, da đen sậm, nhiều mụn và vết sẹo thâm, răng vổ...
Có lẽ bạn đã đủ hình dung ra ngoại hình của tôi, thậm chí đến Huyền Diệu có khi còn thua. Và với ngoại hình như vậy, tôi, một cô bé 19 tuổi đã phải nếm trải những cú sốc tổn thương, những vết sẹo tinh thần không thể hàn gắn và cũng đã học được không ít những bài học cay đắng ở đời.
Câu chuyện đời tôi...
Từ lúc còn bé, tôi luôn ngại giao tiếp, sợ sệt và không tự tin. Lúc ấy, mặc cảm về ngoại hình chưa ám ảnh tôi, do nhút nhát tôi không có nhiều bạn mà chỉ chơi thân với vài đứa. Và với quan niệm được giáo dục từ nhỏ: Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, tôi bước sang cấp 2 với ý nghĩ hết sức ngây thơ.
Trong khi các bạn cùng trang lứa bắt đầu dậy thì, bắt đầu quan tâm chăm chút cho sắc đẹp của mình thì tôi chỉ biết cắm đầu vào học, không hề mảy may chăm sóc cơ thể, cứ thế để nó bị tàn phai và huỷ hoại từng ngày. Tôi học rất giỏi, là học trò cưng của các thầy cô, luôn đựơc nêu là một tấm gương để mọi người học tập. Lúc ấy tôi cảm thấy mình thật may mắn, vì luôn được thầy cô yêu mến, được các bạn nể phục. nhưng tôi chưa bao giờ tự kiêu.
Tôi luôn ngây thơ tin rằng tất cả mọi người đều có thể trở nên giỏi giang, chỉ vì họ chưa cố gắng và còn ham chơi, tôi luôn động viên những bạn xung quanh tôi, luôn nhìn đời với một màu hồng và tin tưởng vào chiều hướng tốt đẹp của mọi việc. Duy chỉ có một điều tôi tự ti đó là tôi không giỏi giao tiếp, tôi luôn mặc cảm với nỗi sợ hãi giao tiếp trong mình và cho rằng đó là thứ duy nhất mình cần khắc phục.
Sang cấp 3, tôi đỗ với số điểm cao nhất trường. Tôi bắt đầu thay đổi bản thân. Cởi mở hơn, cười nhiều hơn, nhưng rồi cái tôi nhận được lại là những sự khinh thường, mọi người bắt nạt tôi vì tôi hiền, nhát và dễ tha thứ. Họ nhạo báng tôi, ghẻ lạnh tôi nhưng vẫn chơi với tôi để lợi dụng tôi cho họ chép bài. Tôi gần như rơi vào khủng hoảng, trầm cảm, ngày càng buồn bã, học hành sa sút. và dần dần đối diện với sự thật rằng mình bị ghét vì ngoại hình. Có một vài bạn nam chơi với tôi nhưng tôi có thể thấy được họ thương hại tôi và cũng không ít lần họ buông những lời làm tổn thương tôi.
Tại sao thế? Tai sao con người có thể mù quáng chạy theo những gái trị ảo, những thứ phù phiếm như ngoại hình mà quên mất giá trị thực sự tạo nên một con người? Tôi và bạn, dĩ nhiên ai cũng yêu cái đẹp, đó là một bản năng của con người. Khi bạn xấu, bạn nên chấp nhận rằng mình sẽ kém thu hút, nhưng có nhất thiết phải làm tổn thương đến những cô gái kém may mắn không mang một gương mặt baby dễ thương bằng những lời miệt thị, mỉa mai và ánh mắt coi thường?
Bạn có biết rằng, khi bạn làm vậy, bạn đã dùng con dao vô hình cứa sâu vào tâm hồn tôi những vết cắt rỉ máu. Không, tôi chưa từng nghi ngờ bản thân mình, với tôi quan niệm đẹp vẫn luôn phải bắt nguồn tự cội nguồn nhân cách, và tôi tự hào vì tôi luôn có một tấm lòng hướng thiện. Nhưng bạn có biết bạn đã lấy đi điều gì ở tôi không? Đó là niềm tin. Mất nó tôi như mất tất cả, vật vờ trước cuộc sống, mỗi ngày trôi qua tôi sống trong đau khổ, tuyệt vọng và cô độc. Tôi hoàn toàn mất niềm tin vào con người vào cuộc sống, tôi không mặc cảm về bản thân, nhưng khi đoán được suy nghĩ qua ánh mắt khắc nghiệt của bạn, tôi chỉ biết khóc, mọi thứ đều vỡ vụn.
Trong tôi luôn văng vẳng câu hỏi tại sao? Rốt cuộc ngoại hình là gì chứ? Tại sao nó đủ mạnh để đánh gục tình bạn chân thành, đủ để lấy đi ở một con người cái quyền được tôn trọng và công nhận? Hết lần này đến lần khác, tôi cố tin vào mặt tích cực và gần như ảo tưởng rằng tôi chưa đủ tốt, tôi không biết nói chuyện nên các bạn mới đối xử với tôi như vậy. Và rồi lại trượt dài trên còn đường đánh mất chính mình.
Nhưng giờ đây tôi bỗng nhận ra một sự thật phũ phàng, vỡ mộng, đối diện với thực tế nghiệt ngã. Tôi ngã quỵ rồi. Người ta nói: "Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp", nhưng tôi thấy khinh thường cái thứ gọi là sắc đẹp ấy, chẳng nhẽ chỉ có xinh xắn dễ thương thì tôi mới đựoc tôn trọng, được chú ý và yêu mến? Tôi khinh thường những ai chỉ chạy theo vẻ ngoài phù phiếm. Tại sao lại bất công đến thế khi mà những gì tốt đẹp nhất đều được trao cho những cô gái xinh đẹp nhưng tâm hồn thì trống rỗng, đanh đá, coi thường người khác (tôi không có ý vơ đũa cả nắm, với những người con gái xinh đẹp mà có nhân cách tôi vẫn rất ngưỡng mộ). Còn với chúng tôi, những người con gái không có gì khác ngoài một tấm lòng chân thành, một bản tính chất phác hiền lành thì đều bị xa lánh, hắt hủi, bắt nạt lợi dụng và khinh thường?
Nhưng giờ tôi đã nhận ra sức mạnh của mình. Các bạn à, nếu bạn nào đã từng trải qua những bất hạnh như tôi thì có lẽ bạn sẽ thấu hiểu rõ lắm nỗi đau của tôi. Xã hội này bất công thật đấy, nhưng xin đừng thù hận! Hãy tin rằng, thành công có thể khiến con người ta trở nên cao ngạo và đánh mất chính mình. Những cô gái xinh đẹp coi thưòng bạn, có thể họ đã quen với việc sống trong những lời khen, những lời tán tỉnh và nâng niu từ các chàng trai mà vô tình không thể cảm nhận được nỗi khổ của bạn. Họ đáng trách nhưng cũng đáng thương bởi rồi có một ngày, tôi chắc rằng những con người ấy sẽ nhận ra được chỉ có một trái tim nhân hậu mới là vĩnh cửu còn sắc đẹp rồi sẽ tàn phai theo năm tháng.
Là một người con gái xấu xí, xin bạn hãy học cách yêu thương lấy bản thân mình. Hãy khiến mình đẹp hơn mỗi ngày, quan tâm chăm chút cho cơ thể của bạn. Nhưng hãy nhớ, nếu một ngày nào đó bạn xinh đẹp lên, xin hãy giữ được tấm lòng thuần khiết của bạn khi xưa. Đừng trả đũa lại những gì cuộc đời đã gây cho bạn. Hãy dạy cho những người từng coi thường bạn sự tha thứ, lòng khiêm tốn và sự tôn trọng người khác là gì! Nét đẹp ở người con gái rất đáng trân trọng, nhưng chỉ "đẹp" thực sự khi nó được toả sáng bằng tấm lòng trinh trắng và sự nhân hậu.
Phạm Thuý Hương