Khi người ta trẻ, người ta nhìn đời khác lắm. Yêu ghét cũng khác nữa.
Khi người ta trẻ, người ta nhìn đời khác lắm. Yêu ghét cũng khác nữa.
Khi người ta còn trẻ, người ta có thể đi du lịch bằng đi nhờ xe, lê lết bụi đường từ nơi này sang nơi khác.
Khi người ta còn trẻ, người ta chỉ sống bằng vài chục nghìn mỗi ngày. Vậy mà vẫn vui. Vẫn cười hỉ hả với nắng gió đường đi và cuộc đời.
Nhưng…
Thực tế cuộc sống không phải là tuổi trẻ. Thực tế cuộc sống rộng lớn hơn tuổi trẻ. Chúng nuốt trọn tuổi trẻ vào một khoảng thời gian xa mờ tít tắp. Và thực tế không hề dễ thương. Chúng khó khắc nghiệt như những trận động đất và buồn thảm hệt những cơn mưa rào.
Khi tuổi trẻ va chạm vào thứ hiện thực trần trụi là lúc tôi bắt đầu lảng tránh nhiều điều. Tôi trốn chui trốn lủi trong một góc khuất của riêng tôi, nơi chỉ có công việc và những giao tế triền miên. Không có những cuộc gọi đến từ những số điện thoại thân quen, không có phượt, không có Hà Nội. Tôi đã lật tung mọi ngóc ngách sâu thẳm của mình lên để hỏi: Thực sự đã đến lúc chưa? Tôi có thể bước tiếp được với khí thế ngang bướng của một người trẻ? Hay dừng lại, thỏa hiệp với cuộc sống?
Tự châm cho mình một ly coffee thật đậm để buổi đêm trôi qua một cách mềm mại và ngọt ngào nhất có thể, tôi bâng khuâng trôi về kí ức tuổi thơ, trong cái thế giới mà không ai hiểu, chẳng ai hay, một tôi đã ngồi hàng giờ bên đàn kiến và nhìn chúng ngược xuôi, xuôi ngược. Tôi đếm đời kiên nhẫn mỗi lần hai con kiến chạm đầu vào nhau. Liệu chúng có hiểu mình đang bắt đầu cho một vòng đời miệt mài không khoan nhượng và thoái lui?
Nếu vạn vật trên thế gian này đều có thể phân chia thành hai thái cực, hoặc là dễ, hoặc là khó, thì tôi đâu cần phải nhọc công ghi lại nhoáng nhoàng mấy dòng này, để lưu giữ lại cảm xúc và kỷ niệm một thời mình ngu ngơ. Nếu mọi sự lựa chọn ngày hôm nay là nhẹ nhàng thì ngày mai đã không nặng nề đến thế! Ôi. Ngày mai thật là có quyền lực biết bao nhiêu. Ngày mai cũng kì lạ như chính tên gọi của nó. Vừa có quyền năng chi phối tất cả mọi thứ ở hiện tại, vừa chả có ý nghĩa gì, vì nó là tương lai.
Trước khi tuổi già bủa bây tứ bề, tôi liếm láp và uống cho trọn phần tuổi trẻ riêng mình, để say bất tận cho cuộc đời hữu hạn này. Tôi dùng tất cả vốn liếng của tuổi trẻ hôm nay để mạo hiểm đặt cược vào tương lai.
Ừ. Tuổi trẻ mà!
Tuổi trẻ nguyện giữ cho mình đứng vững trên sợi dây cuộc đời, tuyệt nhiên không chấp nhận một giờ khắc bằng phẳng. Mặc cho tuổi trẻ chông chênh, nhưng sự bão bùng của tuổi trẻ là thứ gia vị gợi nhiều những thấm thía và là chương mở đầu cho câu chuyện kể đầy hào hứng, mê say.
Còn ngại ngùng gì mà không sống thật là bão bùng, thật là quyết liệt? Bỏ lại phía sau những thử thách lưng chừng để dấn thân vào những điều tận cùng. Có thể. Một ngày nào đó. Tôi sẽ định nghĩa được chính tôi.
Tôi gỡ rối thời gian định mệnh
Thăm thẳm trong tôi là một màu rất thực
Một lần nữa
Tôi giương buồm đưa ngày tháng khơi xa…