Type Here to Get Search Results !

Nếu như cuộc đời cho chọn lại


Con người kể cũng thật kỳ lạ. Tại sao đôi khi chúng ta cứ cố tình không nhận ra thứ gì là phù hợp nhất với bản thân mình, để rồi mãi đuổi theo những điều xa xôi, phù phiếm? Đến khi nhận ra tấm áo phù phiếm ấy không phải là thứ thích hợp để khoác lên người mình thì bộ cánh vừa vặn kia lại bị một người có con mắt tỉnh táo, tinh tường hơn chọn mất. Tình yêu cũng có lúc tương tự như thế.

Em không cố ý ví các anh là những chiếc áo, chỉ là em muốn đưa ra một hình ảnh cụ thể để tiện tưởng tượng mà thôi. Người ta cứ hay nói những điều rất cao siêu về tình yêu. Còn em, sau khi đã trải qua một tình yêu đổ vỡ, em lại có suy nghĩ rằng thà ngay từ ban đầu hãy yêu một người phù hợp để rồi có thể cùng nhau đi đến đám cưới, còn hơn là chọn người không phải dành cho mình để sau này mỗi người một ngả và kết quả cuối cùng là chỉ có trái tim bị đau khổ, tan nát mà thôi.

Giá mà ngày ấy em “tỉnh” hơn chút nữa, để chọn lựa người đàn ông chân thật là anh thì mọi chuyện đối với em sẽ viên mãn biết bao nhiêu anh nhỉ. Nhưng chẳng hiểu sao khi ấy em lại thích thú với cái thứ cảm giác lạ kia hơn. Một người đã từng là anh trai, đã quá thân thuộc đến mức cả hai gia đình đều quen biết nhau và một người thì em chỉ mới gặp, tiếp xúc được chưa tới một năm trời. Thật lạ kỳ là cả hai người lại ngỏ lời yêu em vào cùng một thời điểm. Có lẽ do bản tính tò mò, thích khám phá của một cô bé vẫn còn đang ngồi trên giảng đường đại học nên em đã chọn người kia.

Nếu như cuộc đời cho chọn lại - 1
Chúng ta đã từng thân thiết như hai anh em (Ảnh minh họa)

Thế nhưng anh biết không, càng ngày em càng nhận thấy sự lựa chọn đó là sai lầm, bởi vì giữa hai bọn em có quá nhiều điều khác biệt, cả từ suy nghĩ, cách sống, quan điểm sống và cách nhìn nhận về cuộc đời… Và giống như một điều tất yếu, chúng em chia tay, mỗi người đi về một ngả.

Trong con mắt của bố mẹ em thì anh là một chàng trai tốt, hiền lành, chăm chỉ, lại rất biết điều. Thế nhưng có lẽ chính vì ngày ấy còn quá trẻ, em chưa thể nhìn ra được những xấu, tốt, thật, giả trong cuộc đời, thế nên đã vội vàng tin vào những lời mật ngọt của người ấy. Em không biết rằng những lời nói kia chỉ là chóp lưỡi, đầu môi... Còn anh, tuy không biết nói những điều hoa mỹ, không biết ăn mặc sành điệu, đúng mốt, nhưng chính anh mới là một chàng trai chân thật, hết lòng vì mọi người và không biết phô trương.

Lúc em nhận ra mình sai thì anh cũng đã tìm được một người con gái khác. Thỉnh thoảng hai anh em mình vẫn cùng nhau đi cà phê, cà pháo, nhưng cũng chẳng lần nào anh đưa cô bé ấy đi cùng. Anh luôn nhắc tới cô ấy một cách ngọt ngào bằng cái tên duy nhất: “người yêu anh”. Em nhận ra cứ mỗi lần nói về cô bé là đôi mắt anh hình như lại rất vui. Em nhìn thấy trong đáy mắt anh đang ánh lên những tia của hạnh phúc.Thực lòng thì em cảm thấy hơi ghen tỵ với cô ấy. Nhưng dù sao thì cũng mừng cho anh, bởi vì em tin rằng cô gái ấy ít nhất thì cũng hơn em ở mức độ chân thành.

Nếu như cuộc đời cho chọn lại - 2
Bây giờ chỉ còn lại mình em... (Ảnh minh họa)

Tối nay, sau buổi cà phê với anh về em lại có một cảm giác rất lạ. Hình như cái thứ tình cảm đối với anh nó chẳng đơn giản là “anh –em”. Anh chỉ lặng im và cười khi em hỏi rằng “tại sao chẳng bao giờ anh chịu đưa cô ấy đi cùng để giới thiệu với em?”. Em tự hỏi bản thân mình rằng không hiểu anh đang sợ em, hay sợ cô ấy sẽ buồn? Thôi, cho dù lý do là vì sao cũng được, vì bây giờ mọi sự cũng đã an bài. Em thực lòng chúc cho anh và cô bé có cái tên “người yêu anh” luôn luôn hạnh phúc.

24 tuổi, em đã học được một bài học rất lớn về cách chọn lựa điều phù hợp nhất với bản thân mình. Đôi khi người ta vẫn hay bỏ qua những thứ quá thân thuộc để liều lĩnh thay đổi, làm mới bản thân mình. Không hẳn tất cả những cái “mới” đều không tốt, thế nhưng hãy nhớ rằng sở dĩ những thứ “quen thuộc” ở bên ta được lâu như vậy là vì đó là những điều đã từng rất hợp với mình.
ngoclan@..