Type Here to Get Search Results !

Ranh giới [A message for U]

Mình cũng chẳng hiểu tại bạn lại có sức hút với mình đến như vậy. Một sức hút âm thầm, không mãnh liệt, nhưng nó nhẹ nhàng và từ tốn như những cơn gió thoảng, luôn ẩn mình sau những rặng cây, cứ chực chờ những cơn giông để hòa mình vào đó, rồi đốt cháy lên những nỗi buồn, khơi ra những niềm nhớ vô căn cớ. Để rồi, chính bản thân mình phải van xin trí óc mình hãy dừng điều đó lại. Để mãi mãi giữa mình và bạn, luôn có một ranh giới.Ranh giới, suy cho cùng cũng chỉ là những gì mà ta cố vạch ra, như những gì mà mình đã vạch ra với bạn. 

Có lẽ, mình không yêu bạn, mình không thương bạn, mình cũng không thích bạn. Mình chỉ đơn giản là bị cuốn vào bạn, bị hấp dẫn vào bạn, như bao chàng trai khác đã từng lao vào bạn. Nhưng mình khác, mình chỉ muốn đứng xa, à không, là đứng thật gần, nhưng không chạm vào bạn…Cảm xúc làm mình mệt mỏi, phải đấu tranh giữa việc dừng hãy tiếp tục dấn thân qua khỏi lằn ranh giới ấy làm mình ngột ngạt. 

Mình muốn giữ lại một cái gì đó lưng chừng, không đầu, không cuối, để những ngày lang bạt giữa mình và bạn cứ vẹn nguyên những cảm xúc trong trắng, hồn nhiền, để những tiếng cười của mình và bạn va lạc vào nhau, kêu leng keng như chiếc phong linh treo trên khung cửa ngày nắng sáng, chứ không phải là những đêm nồng nàn trong bóng tối, để rồi chúng ta, lại như bao con người khác, bị hấp dẫn bởi thứ thuốc phiện cay độc nhất hành tinh này, mê đắm và quyến rũ…

Có thể, mình đã lầm, chẳng hạn. Nhưng mình không hối hận. Không hối hận ngay cả khi mình muốn được chạm vào bạn, nhưng mình đã không làm điều đó. Không hối hận ngay cả khi bạn chẳng nghĩ gì đến mình, nhưng mình cứ nghĩ đến bạn. 

Không hối hận, ngay cả khi nếu bạn biết mình đang có…ý đồ xấu với bạn, mình có thể sẽ tuột tay ra khỏi một cơ hội giữ lại tình bạn trong sáng, để rồi sự quấn quýt giữa mình và bạn tan như hư vô, chỉ còn lại những cái nhìn thật gần, nhưng đong đầy khoảng cách…

Mình không nghĩ về bạn khi buồn, mình chỉ nhớ về bạn khi vui. Cái niềm vui nho nhỏ, len lén chạy trốn giữa nhũng cảm xúc làm mình cảm thấy có nhu cầu phải chia sẻ với bạn. Mình nghĩ, giả sử như mình có đi xa, hoặc bạn có đi xa, chắc mình cũng không nhớ về bạn, hoặc giả bạn cũng không nhớ về mình, bởi chúng ta đã quá gần gũi để có thể bị chia xa bởi khoảng cách, mà cũng quá xa vời để có thể xa hơn chút nữa. 

Dù gì thì mình vẫn gặp bạn, nhìn thấy khuôn mặt bạn, nghe thấy tiếng cười của bạn, mỗi khi có một niềm vui nào đó nhè nhẹ len lỏi trong trái tim mình…

Đây chỉ đơn giản là những cảm xúc, của một buổi sáng trời lành, và mình lại nghĩ về bạn như bao buổi sáng khác. Vĩnh viễn bạn sẽ không thể thấu hiểu được cảm xúc của mình dành cho bạn, vì mình sẽ không nói ra bạn là ai. 

Bạn có thể là người hàng xóm mà mình chưa quen biết, có thể là một người bạn học cũ, một người mà mình mới quen sáng nay, một người hay đến với mình vào mỗi đêm khuya, một đứa hay rủ mình đi chơi, một kẻ hay nhắn tin chúc mình an lành vào mỗi sáng sớm. Bạn cũng có thể là một người mình đã từng yêu, chuẩn bị yêu hoặc sẽ không bao giờ yêu. 

Nhưng mình nghĩ, dù bạn có là ai đi chăng nữa, bạn cũng tốt nhất là nên….cẩn thận. Bởi cái ranh giới, dù là vững chắc do người khác lập ra, mình còn đạp được. huống chi là cái ranh giới do mình tự vẽ…Nó mong manh, mơ hồ và dễ vỡ lắm….