Nỗi buồn yêu xa
Có ai đó đã từng yêu xa thì sẽ biết cảm giác của tôi lúc này. Có ai đó đã từng tiễn đưa một tình yêu qua xứ người mới biết chạnh lòng ra sao.
Tôi với anh đã yêu nhau, tình yêu của mối tình đầu. Tôi đã trao cho anh tất cả, người tôi yêu lần đầu trong đời tôi. Chúng tôi yêu nhau mấy năm hai gia đình cũng đều biết. Những khi tôi bệnh, anh luôn bên tôi, luôn nói với tôi về tình yêu của anh dành cho tôi! Tôi cũng thấy hạnh phúc khi bên anh và chia sẻ với anh những vui, buồn, và cả cái gọi là ngày mai. Cái ngày quá xa xôi ấy, nó quá xa và dễ dàng vuột khỏi tầm với của tôi. Những ngày anh bên tôi và những ngày sau này giờ chỉ là ký ức.
Để rồi một đêm anh đã báo tin cho tôi là anh sẽ ra nước ngoài du học, anh không nói gì nữa, anh cũng không hứa hẹn điều gì trong tương lai, chẳng nói đến ngày gặp lại, tất cả anh không hứa chỉ báo là sẽ ra đi về phương trời Tây để du học. Tâm trạng tôi nhiều lo lắng nhiều nghĩ ngợi, tôi buồn vì sẽ xa cái tình yêu mà tôi đã sống vì nó, tôi lo vì tôi sắp xa rời cái vòng tay đó. Cái vòng tay đã đi bên tôi không ngừng mấy năm trời. Nhiều buồn vui ấp ủ, xa cả con tim đó, rồi năm tháng sau này làm sao tôi chịu được.
Người ta nói người ra đi cũng như mất một nửa lòng tin, người đi rồi biết có thể còn nguyên vẹn tình yêu nơi trái tim. Bỗng dưng trái tim tôi dâng tràn một cảm xúc và một nỗi sợ của ngày mai khi xa anh. Nơi này tôi chỉ có thể ôm một bóng hình chờ đợi, biết ngày mai có dành cho tôi đi đến cuối đường cùng anh hay là một ai khác. Càng nghĩ nước mắt tôi càng rơi tự bao giờ, chỉ biết cảm thấy cay cay nơi khóe mắt với trái tim buốt giá, cảm giác như đất trời không còn bên tôi nữa.
Khi người bước chân lên máy bay cũng là lúc tôi mất đi một nửa tình yêu nơi anh. Trong lòng tôi khi ấy luôn thổn thức rằng: "liệu tình yêu vẫn còn mãi khi hai tấm hồn mỗi đứa một nơi?" Phải chăng cái câu nói "xa mặt thì cách lòng" là điều có thật. Tôi cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết.
Người đi rồi bỗng dưng tôi cứ mải nhìn về hướng chim bay đã bỏ lại mình tôi trong nỗi nhớ. Nỗi nhớ ấy tôi cứ muốn chạy theo khi chuyến bay cất cánh. Trong khoảnh khắc, tôi chết lặng trong cảm xúc, mặc cho nước mắt tôi cứ rơi...
Ai đó đã từng yêu và xa người mình yêu sẽ thấy được nỗi lòng khi yêu xa nó nhớ da diết đến dường nào. Khi đêm về cứ ngụp lặn trong nỗi nhớ, để rồi hoảng hốt khi giật mình thức dậy trong đêm. Ôm chiếc gối và nước mắt lại nhạt nhòa.
Tags
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.