Mỗi người sinh ra đều mang một số phận.
Cái số phận nghiệt ngã hay rạng rỡ không do chúng ta quyết định, mà do một thế lực siêu nhiên nào đó gán ghép trên vai, trên cổ và đậu ngay trên đỉnh đầu chúng ta. Nó chi phối gần như mọi hoạt động trong đời sống vật chất lẫn tinh thần của mỗi người.
Bạn tin hay không vào số phận đó là suy nghĩ chủ quan của bạn, nhưng bản thân tôi số phận đã đưa tôi đến gặp anh, thật tình cờ qua những dòng blog tồn tại vô số trên mạng net. Anh đến như một người bạn, chân thành và vui vẻ. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với anh là mái tóc ngắn với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt bầu bĩnh. Nhưng có ai biết được đằng sau nụ cười ấy là những dòng nước mắt cứ chảy ngược vào trong, từng ngày gậm nhấm nỗi đau mà Số Phận đã an bài cho anh ngay từ thời thơ ấu của mình.
Anh lớn lên thiếu vắng hình bóng ba mẹ, họ ruồng bỏ anh như cái xã hội bài trừ một tệ nạn. Anh sống trong tháng ngày bị trêu chọc là đứa không gia đình, rồi chán nản, bỏ đi, rồi quay về bên ông bà nội. Nhưng hỡi ơi, sao tạo hoá lại trêu người khi ban cho anh một lối đi, rồi lại nỡ nhẫn tâm chặn lối anh về khi lấy đi sự sống của người yêu thương anh nhất, để rồi anh được vòng tay che chở của người bà là em của nội. Tháng ngày vật lộn với cuộc sống bắt đầu nặng gánh trên vai.
Từ đó, anh sống trong tủi nhục của kẻ bị bỏ rơi, nhìn ba mẹ và em gái quây quần mà lòng se thắt lại, như từng lưỡi dao cắt nát tâm can mình. Nhưng cũng vì vậy đã tôi một ý chí mạnh mẽ trong con người anh, một nghị lực sống vươn lên để trở thành một người sống tốt cho bản thân, cho bạn bè, vì hai chữ gia đình đã chết trong anh từ rất lâu rồi.
Còn tôi, may mắn hơn khi được lớn lên trong vòng tay chăm sóc của ba mẹ. Tuy hoàn cảnh không khá giả gì nếu không muốn nói là khó khăn đong từng chén gạo, lo từng bát cơm. Nhưng anh và tôi có chung một số phận, mà không phải ai khi nhìn nó đều thông cảm và chia sẻ được.
Anh sống nội tâm, tôi cũng vậy. Anh cười để che đậy những nỗi niềm sâu trong tâm trí, tôi cũng vậy. Anh sống vui vẻ với mọi người và tôi cũng vậy... Tôi như bắt gặp chính mình ngay trong anh, anh là tấm gương soi không đơn thuần theo nghĩa vật lý mà hơn nữa là tấm gương nhân bản luôn ở bên tôi, cùng cười khi tôi cười, cùng khóc khi tôi khóc. Tôi làm nhân viên văn phòng, anh bôn ba chốn phồn hoa, tất cả chỉ vì cuộc sống nơi xứ người còn nhiều chật vật và cám dỗ.
Nói thật, đến giờ tôi chỉ mới gặp anh có bốn lần, nhưng bao nhiêu cảm xúc mà tôi có được cứ như thể anh em đã thân nhau tử thuở hàn vi. Thế mới nói, cuộc sống luôn cho ta những điều bất ngờ thú vị, còn số phận luôn để lại trong ta những điều phải suy ngẫm. Và tôi đã suy ngẫm rất nhiều về anh, về tôi.
Tôi cũng không biết bản thân tôi muốn gì nữa, trong tôi dường như anh là tất cả, choáng ngợp trong suy nghĩ, nỗi nhớ và giấc mơ của tôi. Tôi tự biết mình phải làm gì, nhưng sao lý trí một đường mà cảm xúc lại nẻo khác. Tôi biết anh chỉ coi tôi như một người bạn, một người thân cùng chia sẻ những lúc buồn vui, cùng nhâm nhi ly càphê đắng, trong tiếng cười đùa như khoả lấp bao nỗi niềm sâu lắng. Tôi rất quí anh, vì sự chân thật, gần gũi và giản dị dù công việc ấy phải tiếp xúc rất nhiều những bon chen và cám dỗ.
Hy vọng một nơi nào đó không xa, một lúc nào đó gần nhất, sau bao công việc mệt mỏi, anh vô tình đọc được những dòng tâm sự này mà cảm thấy vơi đi nỗi mệt nhọc trong anh thì tôi cảm thấy vui và hạnh phúc lắm rồi. Anh ơi, hãy nhớ nhé, dù có như thế nào đi nữa tôi vẫn luôn là người mãi bên anh trên con đường phía trước.
Phải chăng số phận là đây
Cho ta gặp gỡ chân mây cuối trờiCùng ai dạo bước bên đờiƯớc mong hạnh phúc trọn đời bên nhau.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.