“Những cơn mưa lẽ ra phải làm ngươi mềm mại, tốt tươi hơn và dễ tiếp nhận những hạt giống của cánh đồng, nhưng mà ngươi lại không thế. Người đã tích luỹ nhiều khoáng chất và trở thành lặng lẽ hơn với đầy chất calcium. Tại sao ngươi ở đây? Tại sao ngươi ngốc nghếch cưỡng lại con suối cho ta nước?”
Hòn đá chẳng nói gì.
Một đám mây bay qua, hoàng hôn xuống và đêm về với mặt trăng màu đồng với những vết lỗ chỗ trên khuôn mặt nhăn nheo đầy tì vết. Mặt trăng như thế chiếu qua cục đá lặng thinh chưa ngủ. Bông hoa, bấy giờ đã khép những cánh hoa và say ngủ. Bấy giờ, hòn đá mới trả lời:
“Ta ở đây vì rễ của ngươi đã biến ta thành của ngươi. Ta ở đây không vì cảm nhận của ta với trái đất mà đúng hơn là vì ta đã thành một phần của cái tạo thành giá đỡ cho thân ngươi chống lại mưa gió.” Đá nói: “Mọi cái đều thay đổi, đoá hoa ngọt ngào của ta ơi, nhưng ta ở lại đây vì tình yêu là khoảng cách li ti giữa gốc rễ của ngươi và bề mặt mặn muối của ta. Ngươi chỉ có thể cảm nhận điều đó nếu có bao giờ định mệnh chia rẻ hai ta.”
Mặt trăng lùi theo những ngôi sao dần mờ nhạt. Bình minh ngáp dài khi mặt trời bắt đầu thiêu đốt chân trời bằng một bờ môi dưới của một ngày mới.
Bông hoa thức giấc và mở rộng những cánh hoa đẹp. Hoa nói: “Chào ngày mới, tôi mơ thấy cậu hát cho tôi nghe. Cậu có nghĩ rằng tôi ngu xuẩn quá không?”
Đá chẳng nói gì.
Huỳnh Huệ dịch
NGUYÊN BẢN
Stone and The Flower
“You have hardened”, said the flower, bending her petals downward toward the half stone at her roots. “These rains should have softened you, made you more fertile and receptive to the seeds of the fields; but no. You have accumulated minerals and have become more silent and full of calcium. Why do you stay here? Why do you resist the brook that gives us water?”
The stone said nothing.
A number of clouds passed by, the sun set and the night arrived with an immense bronze-coloured freckled moon with acne scars upon her worn face and in this manner reflected down upon the silent stone which still had not fallen asleep. The flower, by now, had tucked-in her petals and slept profoundly, and at this time the stone began to answer:
“I stay here because your roots have made me yours. I stay here because it is no longer about my feeling the earth rather because I have become part of that which functions as a support of your stem which resists the wind and the rain. Everything changes, my sweet flower”, said the stone, “but I stay here because love is that microscopic space between your feet and my salted skin. You would only be able to feel it if destiny were ever to separate the two of us.”
The moon followed the fade of the stars. Dawn gave a yawn as the sun began to burn its horizon on the lower lip of the mouth of a new day. The flower awoke and extended her beautiful petals. “Good morning”, she said, “I dreamt that you were singing to me. How foolish of me, don’t you think?”
The stone said nothing
Үour оwn аrticle pгoνidеs сonfirmed necessаrу to us.
Trả lờiXóaIt’s very educаtional and you arе сlearlу ехtremely eduсateԁ
in this regіon. You gеt oρеned our еyes in
order to varying views on thiѕ paгticulаr topic togethеr with intriguіng and sound
written сontent.
Ηere is my blog poѕt :: http://www.coursefacilitators.com/members/profile/32997/RaleighE3