Hàn Tín, người đời Hán Cao Tổ thuở hàn vì phải đi câu cá đổi gạo ăn. Thế mà có những lúc không đủ ăn, nên được bà lão thợ giặt gọi về cho ăn cơm. Vào thời đó, đi đâu Hàn Tín thường mang thanh gươm lè kè bên mình.
Một hôm, một tên đồ tể, tên ác Thiểu muốn hạ nhục Hàn Tín, chận đường thách: Chú thường mang gươm, chả biết đề làm gì. Bây giờ tôi không cho chú đi. Chú có gan thì sẵn có gươm đó, hãy chém tôi mà đi, bằng không thì phải lòn trôn tôi mà qua.
Hàn Tín chẳng chút do dự, mà đi tự nhủ: "Giết thằng này thì được rồi, nhưng mà phải lấy mạng mình đổi mạng nó, thì không đáng tí nào".
Sau Hàn Tín nhờ có công giúp Hán Cao Tổ dựng nước mà dược phong làm vua Tam Tê. Lúc bấy giờ, Hàn Tín bèn mời bà thợ giặt đến biếu nghìn lạng vàng để tạ ơn.
Rồi không những không thèm trả thù tên đồ tể mất dạy ngày xưa, lại phong cho hắn chức Trung húy.
Ác Thiểu rất ngạc nhiên, khúm núm nói: Lúc trước tôi ngu lậu thô bỉ, đã dại dột xúc phạm oai nghiêm của ngài, nay tội ấy được tha chết là may, còn dám mong đâu được ban chức tước?
Hàn Tín ôn tồn bảo: Ta chẳng phải là kẻ tiểu nhân hay cố chấp, đem lòng cừu hận. Hành động của ngươi ngày xưa tuy quá đáng, nhưng cũng là bài học luyện chí cho ta. Vậy nhà ngươi chớ tị hiềm mà hãy nhận chức ta ban.
Lối báo đền ân oán của Hàn Tín thật là hay. Đối với người ân thì ban thưởng, song đối với người oán cũng vẫn ban thưởng chớ không trả thù. Thật là một người quân tử
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.