Có một người đã hỏi một chuyên gia leo núi như sau:
- Nếu chúng ta ở lưng chừng núi đột nhiên gặp mưa lớn thì phải làm sao?
– Anh phải cố leo lên đỉnh núi!
– Tại sao không chạy xuống dưới? Gió mưa ở đỉnh núi chẳng phải lớn hơn sao?
– Đi lên đỉnh núi, cố nhiên mưa gió có thể lớn hơn, nhưng không đủ uy hiếp mạng sống của người. Còn chạy xuống dưới núi, xem ra khá an toàn, nhưng có thể gặp tuyết trượt bộc phát chôn sống.
Anh nói thêm:
- … đối với mưa gió, chạy trốn nó, thì anh sẽ bị lũ cuốn trôi; đương đầu với nó, thì anh lại có cơ may sống sót!
Khi đọc xong mẩu chuyện này, tôi cảm thấy có nhiều điều đáng để suy nghĩ. Tôi nhớ khi còn học đại học, trong một bài học môn Triết, giảng viên có nói một lời mà tôi nhớ mãi. Đó là: "Nếu muốn biết bản chất của một vấn đề thì phải đặt vấn đề đó trong sự vận động cao nhất". Điều đó cũng giống như khi ta muốn biết một người có tốt hay không thì ta cần nhận định người đó trong sự "vận động cao nhất" như là cách anh ta tức giận trước một tình huống, hay cách cư xử của cô ta với những người thân,... hay cách mà người bạn coi là bạn thân đối xử với mình khi ở trong tình trạng nguy ngập,...
Vì sao? Con người càng văn minh và trí thức thì họ càng biết cách che đậy cảm xúc bằng vô vàn cách khác nhau. Cái họ không muốn người khác thấy ở họ là sự yếu đuối; nói một cách khác chính là con người thật, cái bản năng sinh tồn vốn có. Vì vậy, sẽ có rất nhiều người bị vẻ bề ngoài và những thái độ lịch lãm lừa phỉnh. Thật tệ là khi nhận ra con người thật của cô nàng hay anh chàng thì cũng là lúc nếm đủ chua cay mặn chát.
"Nhân chi sơ tánh bổn thiện" - Phải, không có ai là xấu khi sinh ra. Có thể với cô này tôi xấu, nhưng với bác nọ tôi không xấu, thậm chí được đánh giá cao. Cuộc đời là vậy, có quá nhiều thứ bản thân ta càng muốn biết và hiểu thì càng ngu muội, chẳng biết gì. "Làm người thật khó" - Bạn có thể rên rỉ hay ai đó oán thán cho số phận hẩm hiu khi có quá nhiều trái ngang đến với mình. Nhưng trên hết, dù là nghịch cảnh khốn nạn đến thế nào thì bạn cũng phải sống. Tại sao? Bởi có nhiều cái khốn khổ hơn và vui sướng hơn đằng sau mỗi gian truân đó. Và bạn chỉ có một cuộc đời - một cuộc đời để sống cho đáng, cho xứng với hai chữ "CON - NGƯỜI". Hai yếu tố "Con" và "Người" luôn đi với nhau, có muốn ta cũng chẳng thể bỏ mà chỉ có cách dung hoà hai phần đó thì mới trở nên tốt hơn, hữu dụng hơn và được là chính mình - Một bản ngã khác biệt, không thể lẫn lộn với bất kì ai trên trái đất này.
- Nếu chúng ta ở lưng chừng núi đột nhiên gặp mưa lớn thì phải làm sao?
– Anh phải cố leo lên đỉnh núi!
– Tại sao không chạy xuống dưới? Gió mưa ở đỉnh núi chẳng phải lớn hơn sao?
– Đi lên đỉnh núi, cố nhiên mưa gió có thể lớn hơn, nhưng không đủ uy hiếp mạng sống của người. Còn chạy xuống dưới núi, xem ra khá an toàn, nhưng có thể gặp tuyết trượt bộc phát chôn sống.
Anh nói thêm:
- … đối với mưa gió, chạy trốn nó, thì anh sẽ bị lũ cuốn trôi; đương đầu với nó, thì anh lại có cơ may sống sót!
Khi đọc xong mẩu chuyện này, tôi cảm thấy có nhiều điều đáng để suy nghĩ. Tôi nhớ khi còn học đại học, trong một bài học môn Triết, giảng viên có nói một lời mà tôi nhớ mãi. Đó là: "Nếu muốn biết bản chất của một vấn đề thì phải đặt vấn đề đó trong sự vận động cao nhất". Điều đó cũng giống như khi ta muốn biết một người có tốt hay không thì ta cần nhận định người đó trong sự "vận động cao nhất" như là cách anh ta tức giận trước một tình huống, hay cách cư xử của cô ta với những người thân,... hay cách mà người bạn coi là bạn thân đối xử với mình khi ở trong tình trạng nguy ngập,...
Vì sao? Con người càng văn minh và trí thức thì họ càng biết cách che đậy cảm xúc bằng vô vàn cách khác nhau. Cái họ không muốn người khác thấy ở họ là sự yếu đuối; nói một cách khác chính là con người thật, cái bản năng sinh tồn vốn có. Vì vậy, sẽ có rất nhiều người bị vẻ bề ngoài và những thái độ lịch lãm lừa phỉnh. Thật tệ là khi nhận ra con người thật của cô nàng hay anh chàng thì cũng là lúc nếm đủ chua cay mặn chát.
"Nhân chi sơ tánh bổn thiện" - Phải, không có ai là xấu khi sinh ra. Có thể với cô này tôi xấu, nhưng với bác nọ tôi không xấu, thậm chí được đánh giá cao. Cuộc đời là vậy, có quá nhiều thứ bản thân ta càng muốn biết và hiểu thì càng ngu muội, chẳng biết gì. "Làm người thật khó" - Bạn có thể rên rỉ hay ai đó oán thán cho số phận hẩm hiu khi có quá nhiều trái ngang đến với mình. Nhưng trên hết, dù là nghịch cảnh khốn nạn đến thế nào thì bạn cũng phải sống. Tại sao? Bởi có nhiều cái khốn khổ hơn và vui sướng hơn đằng sau mỗi gian truân đó. Và bạn chỉ có một cuộc đời - một cuộc đời để sống cho đáng, cho xứng với hai chữ "CON - NGƯỜI". Hai yếu tố "Con" và "Người" luôn đi với nhau, có muốn ta cũng chẳng thể bỏ mà chỉ có cách dung hoà hai phần đó thì mới trở nên tốt hơn, hữu dụng hơn và được là chính mình - Một bản ngã khác biệt, không thể lẫn lộn với bất kì ai trên trái đất này.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.