Trong các triều đại thời phong kiến Trung Quốc, nhà vua là người thống trị tối cao của nhà nước, có quyền lực cao nhất, nhưng nếu nhà vua coi quyền lực nhà nước là trò trẻ, muốn làm gì thì làm, thì cuối cùng chỉ có thể dẫn đến kết quả tự mình diệt vong.
Chu U Vương là nhà vua cuối cùng của triều đại nhà Chu thế kỷ 8 trước công nguyên. Trong thời gian trị vì, Chu U Vương ngu đần, không quản lý đất nước, hàng ngày chỉ biết chơi với người đẹp ở hậu cung. Chu U Vương đặc biệt chiều chuộng một phi tần tên Bao Tự, Bao Tự đòi gì vua cho nấy, nhưng Bao Tự luôn không vui, rất ít khi cười. Chu U Vương nghĩ nhiều biện pháp để Bao Tự vui, mong Bao Tự mở miệng cười, nhưng Chu U Vương càng muốn Bao Tự cười, thì Bao Tự càng sa sầm nét mặt, cố tình không cười. Để Bao Tự cười, Chu U Vương thấy nhức óc quá.
Một hôm, Chu U Vương dắt Bao Tự đến đài phong hỏa Ly Sơn chơi. Chu U Vương cho Bao Tự biết tác dụng của đài phong hoả, bảo Bao Tự đây là kiến trúc truyền tin tức chiến tranh. Thời đó, từ biên cương đến kinh đô, cứ cách một khoảng cách nhất định thì có một bệ đất cao, triều đình cử binh sĩ đóng ở đó suốt ngày đêm, nếu có địch xâm phạm biên giới, thì binh sĩ đóng ở đài phong hoả đốt khói lửa ngay, truyền tin báo động cho đài phong hỏa láng giềng biết, như vậy tin được truyền từ đài phong hoả này sang đài phong hỏa kia, tình hình ở biên giới được truyền đến kinh đô một cách nhanh chóng. Và một khi kinh đô bị đe dọa, thì đài phong hoả Ly Sơn đốt khói lửa làm hiệu, truyền tin cho các nước chư hầu thuộc nhà Chu biết, như vậy các nước chư hầu sẽ lập tức cử quân đội đến giúp đỡ.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Chu U Vương, Bao Tự không tin chỉ cần đốt một ngọn lửa ở bệ đất cao này, thì quân cứu viện ở chỗ xa cách hàng nghìn dặm sẽ đến kịp thời. Để Bao Tự vui, Chu U Vương lập tức ra lệnh binh sĩ đốt lửa ngay. Khói lửa được đốt cháy ở từng đài phong hỏa, chư hầu các nước nhận được tin một cách nhanh chóng, họ tưởng kinh đô bị tấn công, tới tấp dẫn quân đội đến cứu viện.
Nhưng sau khi các chư hầu vội vã đến chân núi Ly Sơn, lại nhìn thấy Chu U Vương đang uống rượu mua vui với Bao Tự trên bệ đất cao, hoàn toàn không có địch, họ mới biết mình bị nhà vua đùa giỡn. Các chư hầu không dám nổi cáu, đành phải hậm hực dẫn quân đội trở về. Khi nhìn thấy các chư hầu ngày thường phong độ phi phàm đó có vẻ lúng túng sau khi bị lừa bịp, Bao Tự cảm thấy rất thú vị, không nhịn được cười. Nhìn thấy phi tần sủng ái tươi cười, Chu U Vương cảm thấy vui lắm.
Sau khi các chư hầu trở về, Chu U Vương lại ra lệnh binh sĩ đốt lửa, các chư hầu lại vội vã dẫn quân đội đến. Khi nhìn thấy các chư hầu bị mắc lừa lần nữa, Chu U Vương và Bao Tự cười ha hả trên phong hoả đài. Như vậy, Chu U Vương nhiều lần đốt lửa, đùa giỡn với các chư hầu. Cuối cùng, khi lửa lại bị đốt cháy, không còn một chư hầu nào bị mắc lừa nữa.
Sau đó không lâu, Chu U Vương muốn lập Bao Tự làm hoàng hậu, lập con trai của Bao Tự làm thái tử. Để đạt tới mục đích này, Chu U Vương phế truất hoàng hậu và thái tử. Bố của hoàng hậu là nhà vua nước Thân, được tin con gái mình bị phế truất, hết sức tức giận, và liên lạc ngay với những nước khác, dẫn quân đội tấn công nhà Chu. Chu U Vương vội vã ra lệnh đốt lửa truyền tin cho các chư hầu.
Nhưng các chư hầu đã không còn tin ở Chu U Vương nữa, dù khói lửa không ngừng, cũng không có một chư hầu nào đến cứu viện. Rất nhanh, kinh đô nhà Chu bị đánh chiếm, Chu U Vương bị giết, Bao Tự bị bắt, nhà Chu diệt vong.
Một lần mất tin vạn lần mất tín !
Trả lờiXóaBài đăng rất ý nghĩa ! chân thành cảm ơn bạn iu !
dẫn quân đội tấn công nhà Chu. Chu U Vương vội vã ra lệnh đốt lửa truyền tin cho các chư hầu.
Trả lờiXóaquá ý nghĩa cảm ơn bạn đã viết lên bài này
lioa
on ap standa
on ap