Phi con,
Đã khuya rồi, nhưng trước giờ đi ngủ, cha muốn cho con biết điều cha vừa gặp hồi tối. Điều nầy cũng liên qua đến lá thư cha mới viết cho con về vấn đề chăn gối.
Một ông gọi điện thoại đến giữa khi cha đang ăn cơm tối. Ông ta tỏ ý muốn gặp cha gấp. Cha vội đến chỗ hẹn, và thấy ông ta đã ngồi chờ ở đó, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Cha chưa kịp hỏi han những câu thông thường về gia đình, nghề nghiệp, sở thích thì ông ta đã tuôn ra một hơi những điều dồn nén trong lòng.
Câu chuyện ông ta nói, cha đã nghe những người khác kể khá nhiều lần rồi. Lần nào cũng một điệp khúc tương tự. Người đàn ông nầy gặp khó khăn thật rồi. Vợ ông ta đã biết được chuyện ngoại tình của ông ta với đầy đủ chứng cớ.
Chiều nay, khi về đến nhà, ông thấy bà vợ đã thu dọn quần áo xếp vào va li và đặt trước cửa. Bà ta bảo giữa hai người như thế là hết rồi. Ngày mai bà sẽ đến văn phòng luật sư để nhờ lập thủ tục ly dị. Không bao giờ bà còn muốn thấy cái mặt ông nữa. Bà sẽ làm sao để ông không được giữ một đứa con nào hết. Bà nói bà ghê tởm ông và muốn ông chết quách đi cho rảnh nợ.
Lòng ông tan vỡ. Những giọt nước mắt hối hận ướt đẫm gò má ông ta. Ông ta cho biết rằng bà vợ khéo léo dàn xếp để bắt được ông tại trận, không còn cách nào chối cãi nữa.
Xưa kia, mỗi khi nghe câu chuyện như thế, cha đều giảng rằng: “Trước sau gì tội lỗi anh làm sẽ tố cáo anh!”… Nhưng lần nầy, cha thấy là khi một người đã thú nhận một cách thành thực như thế, chúng ta cần lắng tai nghe người đó nói và tìm cách nào giúp đỡ hàn gắn những đổ vỡ. Cha định sáng mai sẽ đến gặp bà vợ và tìm cách khuyên giải cho bà bỏ ý định ấy đi. Chắc chắn sau một đêm suy nghĩ, bà ta sẽ bớt giận. Bà sẽ có trước mặt cái viễn ảnh một con đường dài, trên đó bà và các con sắp được bước lên. Bà cũng sẽ nghĩ lại bổn phận làm vợ của mình trong cuộc sống chung: bà đã thi hành trọn vẹn chưa, hay chính những thiếu sót của bà đã khiến chồng bà đâm ra bê bối như vậy.
Cho nên cha đang cầu nguyện để Chúa giúp đỡ cho cha có sự khôn ngoan, khéo léo hầu làm được một điều gì cho cặp vợ chồng nầy đây.
À, còn một điều nữa ông ta cứ nhắc đi nhắc lại mãi là: “Tôi không hiểu sao tôi lại ngu muội như thế. Tôi không trách gì vợ tôi hết. Tôi không ghét nàng mà chỉ ghét tôi thôi!”
Trong lần gặp gỡ các ông chồng ngoại tình, cha đều thấy rằng hình phạt nặng nhất mà họ phải chịu là sự nhục nhã, xấu hổ cứ ám ảnh họ mãi. Vì thế cha chẳng cẩn phải dùng lời dạy dỗ họ làm gì. Chính họ tự trừng phạt mình, và một kẻ bị lương tâm hành hạ thì thực là khốn khổ. Trong trường hợp họ không thú nhận tội lỗi đã phạm thì lại là một chuyện khác. Việc họ cố tránh không nhận lỗi cũng chỉ là một tấm màn khói che giấu sự thật ghê gớm ấy mà thôi.
Khi tạo dựng chúng ta, Chúa đã làm cho chúng ta nhận biết rằng khi nào phạm lỗi, biết rằng khi nào phạm lỗi, chúng ta phải đến cùng Ngài để xưng tội lỗi ấy ra. Sự thật là chúng ta luôn luôn nghĩ rằng mình quan trọng hơn người khác nên chúng ta ít khi chịu để ý đến họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, vợ con chúng ta. Những khi phạm tội, chúng ta cũng giữ kín, không chịu thổ lộ với họ. Nhưng cho dù chúng ta có đi đến đầu cùng trái đất, cách xa tất cả mọi người, chúng ta vẫn không thể nào trốn tránh được lương tâm của mình!
Người ta cho rằng, một người có thể giết chết lương tâm của mình. Con có nghĩ như thế không? Cha từng gặp một số người đã tưởng rằng mình có thể làm như thế. Nhưng thực ra, họ chỉ nhận chìm lương tâm họ xuống, khiến cho tiếng nói của lương tâm không thể nào vang vọng đến tai họ được. Nhưng thế nào cũng có ngày lương tâm họ thức dậy nhắc nhở họ đến sự hiện diện của nó mà lâu nay họ cố tình lãng quên. Đó là một hậu quả tai hại nhất của sự thiếu trung thành. Dù lý luận giỏi thế nào chăng nữa trong thâm tâm người ta vẫn phải chấp nhận rằng mình đã đi lầm đường, xa khỏi vấn đề thực sự cần giải quyết. Một người đàn ông có thể ngoại tình vì ham thích điều mới lạ nơi một người đàn bà khác. Có khi ông ta chỉ muốn hưởng cái khoái cảm của một kẻ ưa ăn vụng mà thôi. Có khi vì một lý do riêng nào đó. Nhưng dù thế nào mặc lòng, ông ta vẫn thất bại, không thể đạt được điều mình mong muốn. Càng ngày ông ta càng tự làm giảm giá trị của mình đi vì ông ta đã chọn con đường của những kẻ hèn nhát, không dám hành động một cách đường đường chính chính.
Càng lớn con sẽ càng nhận rõ hơn là nghệ thuật vui sống chỉ nằm trong những điều giản dị nhất của một đời người biết ghép mình vào kỷ luật, chấp nhận bổn phận, hi sinh sống vì người khác mà thôi. Một người đạt đến hạnh phúc khi người ấy có thể nhìn lại quãng đời mình đã trải qua và nói: “Con đường ấy thật khó khăn nhưng ta vui thích và bằng lòng khi nhìn lại những gì ta đã thực hiện được trên quãng đường ấy”.
Khi người đàn ông lập gia đình, anh ta đã quyết định sống trọn đời với người đàn bà mà anh ta cho rằng có đủ những điều anh mơ ước. Nhưng tai hại thay, anh ta vẫn thấy những người phụ nữ khác cũng quyến rũ không kém! Có thể anh ta cảm thấy đời sống chăn gối vợ chồng mình không được như những gì anh ta đã mơ ước. Hay ngay cả khi tình chăn gối đã mặn nồng lắm rồi anh ta vẫn còn tham lam, muốn quen biết thêm những người phụ nữ khác nữa.
Điều đó rất tự nhiên. Là đàn ông, ai cũng có những ham muốn như thế cả. Nhưng khi đã coi đó là một thử thách tự nhiên, con phải làm gì? Điều tốt nhất mà con nên làm là chia sẻ cuộc chiến đấu của con cho Mai biết với. Đối với cha, hễ khi nào ta biết chia sẻ những cuộc tranh chiến nội tâm với người chúng ta yêu quí là chúng ta đã thắng được một nửa rồi đó. Cha thấy rằng một đời sống vợ chồng hạnh phúc đòi hỏi chúng ta tỏ ra thành thực với nhau về tất cả mọi vấn đề, ngay cả những vấn đề làm chúng ta bối rối và cảm thấy khó nói nhất. Những người vợ hiểu biết sẽ luôn luôn thông cảm và sẵn sàng chia sẻ các vấn đề ấy với chồng. Miễn là chồng họ cũng bằng lòng cho họ biết những điều khó khăn đó.
Mẹ con quả là một người đàn bà thật dễ thông cảm. Cha nghĩ Mai cũng sẽ đối với con như vậy nếu con biết thành thực với nàng trong mọi chuyện và biết đoan chắc với nàng câu nầy: “Đi đâu, gặp ai, dù đẹp đẽ, tử tế đến thế nào chăng nữa, anh vẫn chỉ nhớ đến em và mong mau về mà thôi!”
Khi nàng đã tin như thế rồi, hai con sẽ có thể thảo luận mọi vấn đề một cách hết sức cởi mở, không ai giấu diếm một chuyện gì hết. Đời sống chăn gối giữa vợ chồng được xây dựng trên sự thật. Đó là một sự hợp nhất thiêng liêng, trong đó thể xác, tâm trí và linh hồn của hai người liên kết lại để cùng dâng lên bài ca khen ngợi Đấng Tạo Hóa đã yêu thương họ và cho họ được yêu thương nhau.
Sự hòa hợp kỳ diệu đó thực là cao quý, thánh thiện và cũng đầy thích thú. Con cần gì phải đi đâu xa, để tìm kiếm nguồn vui lành mạnh hơn thế nữa? Điều quý báu nhất mà con đã từng thiết tha mơ ước vẫn luôn luôn ở bên cạnh để cùng chia bùi sẻ ngọt với con. Còn điều gì hạnh phúc hơn thế chăng?
Thân ái,
Cha con, CHARLIE W. SHEDD
Tái bút: Một trong những điều quý báu nhất mà mẹ con đã làm cho cha là tặng cha câu này sau khi mẹ và cha đồng ý cùng nhau chia sẻ mọi vấn đề một cách thành thực: “Chúa không cấm những cánh chim cám dỗ bay ngang qua đầu chúng ta. Ngài chỉ muốn chúng ta giữ sao cho chúng không làm tổ được trên đầu chúng ta!”
Ý tưởng đó hay chứ con? Chúng ta cần nhớ câu ấy để suy nghĩ, hầu tìm ra một bài học hữu ích.
Những người không bao giờ nhận lỗi thì không bao giờ hối hận một điều gì !
Trả lờiXóa