Đã lâu lắm ta không gặp em, nỗi nhớ cứ vơi đầy chẳng thể nào giải toả. Bao thổn thức cứ ùa về như cơn gió lộng trên cao nguyên mùa gió lộng. Những cơn gió mang theo bao hơi ấm của người Phương Nam, lại có những cơn gió Phương Bắc giá buốt mỗi khi đêm về.
Và mỗi ngày khi bình minh đến, mặt trời hồng toả nắng mai trong những màn sương nhạt nhoà những bóng người thân quen. Bước cô đơn trên lối anh vẫn độc hành trải lòng cùng nỗi nhớ.
Anh nhớ em, nhớ đến nỗi muốn gào thét lên tên em giữa đại ngàn lộng gió; nhưng rồi thôi, nỗi nhớ trong anh cứ lặng thầm như mùi hương toả ngát từ những khóm hoa bụi đường.
Anh gọi em, mặc định em là đoá Shakura bé nhỏ mang sắc màu thanh nhã và kiều diễm. Shakura, anh yêu loài hoa ấy cũng như yêu em với tình yêu đầy sắc màu như mỗi đoá hoa rộ nở khi mỗi độ Xuân về.
Và cho dù thế nào, có xa cách em bao xa bao lâu thì tình yêu dành cho em vẫn luôn đong đầy, chỉ có hơn hôm qua nhưng tuyệt đối chẳng thể bằng ngày mai.
Nắng và Gió, Hoa và Em - lộng trong anh một nỗi niềm. Yêu em!
Đã nghe thơm thoảng từ trong gió
Hơi ấm ngày xuân hối hả về
Đã nhìn khắp lối hoa vào phố
Nối nhịp mùa vui tới xóm quê
Một ngày không gặp đặng nhớ thương
Tương tư là vậy nhớ muôn đường
Em đừng ẩn hiện như ong bướm
Để anh âm trầm vội vấn vương
Nét nhớ cong theo bóng núi đồi
Vương qua nhè nhẹ cõi lòng tôi
Bao nhiêu cánh đẹp như mai nở
Sao vội vàng qua một thoảng hơi
Mưa xuân đẫm cánh hoa đào
Phải chăng nước mắt đọng vào đời hoa
Cầu mong trời đất thuận hòa
Vơi dòng nước mắt nhạt nhòa khổ đau
Cứ như mình đang đi du ngoạn ở Nhật Bản vậy !
Trả lờiXóa