Mọi thứ dường như đã và đang xa mờ dần khi ta cảm thấy chẳng còn gì đáng để bận tâm trên thế gian này. Như chiếc thuyền lạc bến lạc bờ, ta lênh đênh những tháng ngày đời mình với chuỗi ngày vô định. Ta nhận ra đã lâu, không, đã lâu lắm chúng ta quên đi một lời hỏi han với một người bạn, người bà con hay một ai đó đã có thời gian tốn không ít thời gian mà ta bận tâm tới... cũng có thể, giờ phút này ta đang cố quên, ngồi trong một góc phòng để trải lòng mình với bao hờn tủi về mối quan hệ mà bản thân ta biết bỏ thì thương mà vương thì tội. Mọi thứ cứ rối tung lên cho đến khi bản thân ta muốn hét toáng lên hay làm một điều gì đó điên rồ cho vơi đi phần nào những phiền muộn đang vương.
Buổi sáng thức dậy, vội vã cho những công việc và dự định, ta lại lao vào việc như một chiếc máy với cố gắng bươn trải để làm cho gia đình và bản thân sung túc hơn vì cái gọi là cơm áo gạo tiền. Bao trách nhiệm như những chiếc gánh vô hình gác trên đôi vai. Và rồi ngày qua ngày, ngoài những gì đáng bận tâm, ta dần lãng quên đi nhiều thứ của ngày hôm qua; ký ức cái ngày tung tăng vui đùa dưới mái trường chợt thoáng gợi về rồi phút chốc lại tan biến, hồi ức về những đứa bạn thuở nào cũng chợt đến rồi theo tiếng ồn ngoài xa lộ mà bay xa.
Ta nhận ra chẳng có gì đáng để bận tâm cho bằng những gì thực tại ta đang vướng phải. Những mối quan hệ cũng được chọn lọc dần và quan tâm nhiều hơn đến những mối quan hệ cần phát triển. Bạn bè, có chăng đó chỉ là một cách gọi, bởi thực tế phũ phàng mang đến cho ta quá nhiều đau thương, cảm xúc chai lì và ta mặc cho tất cả cứ vùi dập, ta vẫn tiếp bước trong sự cô đơn đôi khi chẳng thể gọi tên.
Khi ta ngừng quan tâm nhau... cũng như cách một ai đó đến và xa rời cuộc đời ta đều có một lý do nào đó. Là duyên hay nợ thì chẳng ai dám nói chắc, nhưng có một điều chắc rằng, cuộc đời là một sự va chạm, sự va chạm đó có thể thúc đẩy đời ta đến những cơ may hay điều tốt, một vị trí thuận lợi, nhưng đôi khi sự va chạm đó đưa đời ta đến sự tiến thoái lưỡng nan. Chênh vênh về cảm xúc là điều khó tránh khỏi.
Khi ta ngừng quan tâm nhau... cũng như ta đang độc hành trên con đường, ngay cả khi con đường ấy có bao người ngược xuôi qua lại. Khi cái tôi của ta quá lớn và sự quan tâm thực tại của ta bao trùm, những khoảng cách vô hình với các mối quan hệ vô tình đi vào quên lãng. Ta muốn hỏi thăm, quan tâm nhau một chút nhưng lại sợ lâu lắm rồi không liên lạc, bỗng nhiên bây giờ hỏi thăm có phải là sáo rỗng. Cái tôi của bản thân càng lớn, chúng ta ngại hỏi thăm, sợ hỏi thăm vì rất lâu chưa quan tâm nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau, tất cả đều trở nên lạc lõng và ta còn mãi... chơi vơi.
Thì quan tâm đi ...còn ngồi đó mà than thân trách phận nữa !
Trả lờiXóaCó khi do mình mà người ta không dám quan tâm nữa ...vì không lẽ cứ một phía hoài ...chán chít Ali à !
Ali đâu có ngừng quan tâm đâu, chỉ là cách thể hiện khác đi mà thôi
Trả lờiXóa!!!
Trả lờiXóaHihi
Trả lờiXóa:))
Trả lờiXóaGood morning dear Ali !