Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo năm 1956, trên chuyến xe lửa, có một gia đình đang rời bỏ vùng đất nghèo khó của mình để đến thành phố Brooklyn, nước Mỹ xa lạ. David, cậu bé 13 tuổi, lo sợ nép vào lòng mẹ khi con tàu uốn mình đi qua những khúc quanh. Họ biết phía trước là vô vàn khó khăn đang chờ đợi nhưng họ vẫn nuôi niềm hy vọng vào tương lai.
Sau khi quen với cảm giác chao đảo trên xe lửa. David áp mặt vào khung cửa toa tàu và ngạc nhiên nhìn những tòa nhà cao chọc trời, những dòng xe cộ nối tiếp nhau. Lúc đó, một người đàn ông đứng tuổi đã cắt ngang cái nhìn cậu bé bằng lời chào thân thiết. Ông ngồi đối diện với David trong cùng một toa xe lửa, mặc cái áo khoác dày và đội mũ lông trông rất sang trọng. David quan sát từng cử chỉ lịch thiệp của ông ấy, nhất là ánh mắt ấm áp và nụ cười của ông khi nhìn David:
- Các bạn mới đến đất nước này phải không?
Cha David gật đầu thay cho câu trả lời.
Người đàn ông nói lớn như thể muốn David nghe cuộc nói chuyện của ông với cha mẹ cậu:
- Vào những năm cuối thế kỷ 19, khi đến nước Mỹ, tôi cũng chỉ bằng cậu bé này – Ông nhìn David và nói tiếp – Sau đó, tôi lên một chiếc xe buýt và gặp một người đàn ông lớn tuổi. Ông ấy nói rằng, ông cũng từng di cư đến Mỹ khi còn bé, lúc đó ông không có một xu dính túi. Nói xong, ông ta lấy ra một đồng xu và đặt nó vào tay tôi. Ông ấy bảo: “Đồng xu này đã mang lại may mắn cho cuộc đời ta. Giờ ta trao nó cho con và mong rằng nó cũng sẽ mang lại may mắn cho con như nó từng đem đến cho ta vậy”.
Nói rồi, người đàn ông liền cúi gần David và lấy từ trong túi áo một đồng xu, rồi nói:
- Là đồng xu này đây, con trai à ! Nó thật sự đã mang lại cho ta nhiều may mắn và thành công. Ta muốn con nhận lấy nó và chúc con sẽ gặp nhiều may mắn khi ở thành phố này.
Ông mở lòng bàn tay của David ra và đặt đồng bạc vào đó. David nắm chặt lấy đồng xu rất lâu. Ngày hôm sau, David ngắm đồng xu dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ. Cậu bé nheo mắt để nhìn rõ đồng xu hơn. Đây không phải là đồng xu bình thường, nó được sản xuất vào thế kỷ 19 nhưng vẫn còn mới và sáng bóng.
50 năm trôi qua, kể từ ngày David gặp người đàn ông lạ trên chuyến tàu ấy. Cậu bé dân nhập cư nhỏ thó và lo sợ ngày nào, giờ đã là một người đàn ông thành đạt, hạnh phúc. Ông và người vợ đã nuôi dạy 4 đứa con trưởng thành. Các con ông đều đã lập gia đình và có cuộc sống riêng khá ổn. Mỗi khi nhìn những đứa cháu của mình được sống sung túc, hơn hẳn cuộc sống mà mình từng trải qua khi còn thơ ấu, David đều nhớ đến đồng xu may mắn ngày xưa.
David luôn giữ đồng xu đó bên mình. Ông thường tâm sự với vợ:
- Một ngày nào đó, nếu anh bắt gặp một cậu bé đang nép mình lo sợ trong lòng mẹ vì phải sống giữa những người không quen biết tại một đất nước xa lạ, anh sẽ động viên cậu bé rằng, cuộc sống phía trước sẽ mang lại nhiều niềm vui và sự khám phá thú vị. Nếu có niềm tin và sự nỗ lực hết mình thì nơi đây sẽ đem lại cuộc sống sung túc và thành đạt. Đó chính là ý nghĩa mà đồng xu và những lời nói khích lệ của ông già vô danh đã truyền cho người đàn ông đã tặng anh đồng xu, và rồi nó được truyền lại cho anh. Tới đây, anh sẽ truyền tiếp niềm tin ấy cho một đứa bé đến với nơi này.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.