Nếu có một khúc ca có thể thỉnh thoảng cất lên cho đời vơi bớt những đau thương, tôi sẽ chọn... "Một đời người một rừng cây".
Tôi vẫn biết đời người là ngắn ngủi, mà mỗi con người thì nhỏ bé lắm, tựa như khóm hoa hay ngọn cỏ trong những cánh rừng bất tận. Nhưng khi sinh ra đâu ai là có quyền chọn lựa. Ta tồn tại như thể đó là định mệnh từ muôn kiếp trước vậy. Chẳng thể nào sai lệch hay thay đổi được.
Đây là bài hát gần như người Việt nào cũng biết. Bài hát là một triết lý sống không chỉ riêng của tác giả. Sở dĩ nó trở nên phổ biến vì có rất nhiều người có đồng quan điểm với cách nhìn về cuộc đời như vậy. Nhưng để hiểu một cách đầy đủ thì mỗi người cần thời gian và những trải nghiệm.
Thật tệ khi so sánh ta với loài vật hay thứ cỏ cây nào đó, nhưng đó là cách ta nhận ra giá trị của chính ta. Ta đã tồn tại như một sự thật chẳng thể khác, thì nay, ta cũng phải sống thế nào cho xứng đáng với hai chữ thiêng liêng... "Con người".
Lời bài hát
Sáng tác: Trần Long Ẩn
Khi nghĩ về một đời người tôi thường nhớ về rừng cây. Khi nghĩ về rừng cây tôi thường nhớ về nhiều người. Trẻ trung như cụm hoa hồng, hồn nhiên như ngàn ánh lửa chiều hôm khi gió về.
Cây đã mọc từ thủa nào trên đồi núi thật cằn khô, cây có hiểu vì sao, chim thường kéo về làm tổ, và em như cụm lan mọc từ những cành cổ thụ già kia.
Và tôi vẫn nhớ hoài một loài cây, sống gần nhau thân mới thẳng. Có một cây là có rừng, và rừng sẽ lên xanh, rừng giữ đất quê hương.
Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ giành phần ai? Ai cũng một thời trẻ trai, cũng thường nghĩ về đời mình. Phải đâu may nhở, rủi chịu, phải đâu trong đục cũng đành. Phải không em ? Phải không anh?
Chân lý thuộc về mọi người, không chịu sống đời nhỏ nhoi. Xin hát về bạn bè tôi, những người sống vì mọi người. Ngày đêm canh giữ đất trời, rạng rỡ như rừng mai nở ngày xuân.
Bài này mình hay hát lắm ...từ ngày còn là học sinh bạn à Ali !
Trả lờiXóa