Cảm nhận
Khi mọi thứ trôi qua trong một ngày tệ hại, không ai thèm quan tâm hay nói gì với bạn. Bạn cảm thấy dường như tất cả đang hùa nhau chống lại bạn. Cho dù bạn thét gào và khóc lóc thảm thiết đến đâu, thế giới dường như vẫn đang trôi qua bạn một cách bình thản. Không ai muốn nói, muốn chăm sóc bạn, dù bạn đang vượt qua sự thất vọng của mình để cố gắng làm cho mọi người nghe bạn nói.
Đó thực sự là những giờ phút tồi tệ. Một ngày dài trong sự buồn thảm vô định hướng.
Có một ngày như thế. Ai cũng có, không ngoại trừ ai.
Có lẽ âm nhạc chính là thứ duy nhất phá tan những xúc cảm đó. Cung đàn đã rung lên, những giai điệu cứ len lỏi đi đến tận cùng của sự ưu phiền. Xé tan những bức màn trong trái tim đang đóng kín. Nhưng đó chưa phải là tất cả mà thứ thanh âm kỳ diệu đó mang lại.
Hơn thế, nhịp đập con tim dần trở lại. Lặng yên chốc lát rồi bùng lên như ngọn lửa âm ỉ từ lâu ngún sâu trong tâm khảm. Mọi thứ dường như là sự khởi đầu. Một khởi đầu cho những say mê còn dang dở, cho những ý niệm từ lâu còn vướng mắc, cho những yêu thương tưởng chừng đã quên nay chợt tìm về.
Khúc nhạc là buồn hay vui thì còn phải xem ý thức của người thưởng thức. Người đương vui gặp khúc nhạc nhẹ, khi trầm khi bổng với giai điệu reo rắt, dập dìu thì rõ ràng là không thích hợp. Người vừa thức dậy với cơn mê dang dở sau đêm dài lại gặp bản nhạc có nhiều đơn âm thì rõ ràng là chỉ thêm những ưu tư và những suy nghĩ miên man. Người đương không vui lại gặp bản nhạc Internative Rock thì cũng như đổ dầu vào lửa. Dù thế nào thì còn tuỳ vào ý thức của người cảm thụ.
Khúc ca buồn hay bản nhạc vui tình cờ ta gặp phải, thì điều đó cũng như những gì trên đường đời ta gặp phải. Phản ứng tự nhiên của ta sẽ là thích nghi và tìm lối đi hợp với mình. Điều chỉnh tâm lý sao cho hợp với hoàn cảnh. Nhưng không vì thế mà ta cam chịu, bởi ta có sự chọn lựa. Một bản nhạc thường nghe, một bản nào đó chợt loé lên trong tâm trí, hay một khúc nhạc từ lâu đã quên nay vô tình gặp phải,...
Với tôi, âm nhạc như một thứ âm thanh chẳng thể tách rời với cuộc sống và trong lúc làm việc. Bởi đó như một chất xúc tác mãnh liệt nhất, người bạn thân tín luôn vang vọng những lời chưa nói. Đôi khi, dù ngôn từ ngập tràn trong suy nghĩ, những cũng chẳng thể viết lên lời.
Tớ vô tư như đứa trẻ thân yêu ạ !
Trả lờiXóaTớ cứ âm thầm lặng lẽ mò mẫn trên này ...xong rồi chạy ra vương chơi ...yoga...thiền ..đọc sách hoặc chơi với mấy đứa nhỏ...hái lá nấu nước tắm gội ...thỉnh thoảng mới ra khỏi ngỏ ...ấy vậy mà chẳng buồn chút nào ..hay thật đó nha !