Cũng lâu rồi không nghe những bản nhạc này. Thật khác biệt. Ta tìm thấy đâu đó cái cảm giác vô thường, bàng quan trước những gì xung quanh đã và đang diễn ra. Sao thấy lòng yên lành và bình yên biết bao.
Ta như gã "si tình" lang thang trên khắp các con phố để tìm đâu đó chốn có thể nghỉ chân, để lại có thể tiếp tục những bước chân trên hành trình về những miền đất lạ.
Không ồn ào, không những nhịp sôi động mà lãng đãng như một dòng nước yên ả lặng lẽ trôi đi. Cái tình chợt thức giấc, cảm xúc từ đâu ùa về, người nghệ sĩ lại có cảm hứng ngồi xuống và viết ra những lời ca đẹp đẽ, những giai điệu bình dị đến lạ thường.
Quán vắng nửa khuya, những con phố rêu phong, đâu đó những căn nhà xưa với mái ngói xỉn màu. Thỉnh thoảng ta bắt gặp những chiếc lá me vương bay trên lối ta về. Thoảng đâu đó ngan ngát mùi hương trên những con đường hoa Sữa. Đêm, lối cũ ta về, ru gì cho những tháng ngày phôi pha. "Câu hát ngân lên, bỗng tắt giữa chừng, thôi đừng đam mê, thôi đừng day dứt,... đâu phải bởi mùa thu" .
Những cánh hồng vẫn buông rơi vô định, người yêu hoa vẫn say trong men tình ái. Loài hoa ấy luôn đẹp, đẹp và mộng mơ, nóng bỏng như cái tên vốn có, và bao câu chuyện cũng bắt đầu.
Sao bạn chép lại bài hát mình hay ngân vậy !
Trả lờiXóa....Em ru gì lời ru cho ai ...một thời đam mê một thồi giống tố ...em gì cho ta cho bao ngày phôi pha ....tiếng hát ngân lên bỗng tắt nữa chừng ...thôi đừng hát ru thôi đừng day dứt ...lá trút rời nhiều đâu phải bởi mùa thu...