Chia sẻ cảm xúc
Đôi khi “xóa bỏ” là một khái niệm khó khăn đối với con người vì nó không phải dễ đạt được, cái chính là để thời gian “xóa” hộ bạn, dần dần bụi sẽ phủ mờ kỉ niệm và bạn sẽ để nó trong một cái hốc tủ kín đáo, giống như tôi đã từng.
Có những thứ đã cũ và phải để nó vào trong túi, đóng gói lại và cất đi. Ngay cả cảm xúc cũng vậy.
Có những mùa Đông đi qua tôi, nó giống như những bóng ma lạnh buốt tận thấu trong tim. Dù cho hơi lạnh luôn xâm chiếm cả một bầu trời u ám, tôi đi tìm những dư âm còn sót lại, là những hơi ấm mong manh trong đôi bàn tay nhỏ xíu tôi đang níu giữ. Bình yên ơi, hãy đến bên tôi như trong chiều Thu heo hắt, hãy cho tôi một điểm tựa nơi dương gian trần tục. Nắng bình yên đã đến lạ thường...
Tôi vẫn mơ đến những buổi chiều thả hồn với gió, lang thang trên con phố nhỏ rợp bóng cây. Những điều tưởng chừng như đơn giản mà sao mãi xa xôi nơi đâu, hạnh phúc ngay chính trong mỗi trái tim con người. Vậy mà tôi đã chờ đợi trong mòn mỏi, hay tôi đã lạc lối dù chỉ là những bước đi vô hồn không định hướng...
Thôi hãy mơ, thôi hãy chờ. Đó chỉ là những phút phiêu du không lặng lẽ. Ngày mai thôi hết mơ, sẽ là những chuỗi yêu thương đong đầy...
Ali ơi ! Sao dạo này bạn buồn vậy ?
Trả lờiXóa